Đi chợ sáng cùng mẹ – Nhật Thành

 Một buổi sáng yên bình giữa lòng quê hương, khi những tia nắng đầu tiên len lỏi qua tán cây dừa, tiếng gà gáy vang vọng từ xa, tôi lại được mẹ gọi dậy để đi chợ sáng. Đó là một phần ký ức không thể nào phai trong cuộc đời tôi, những buổi sáng cùng mẹ tấp nập ở chợ quê, một nơi chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm về tình mẹ, về tình người và hương vị cuộc sống.

Chợ quê sáng sớm, không ồn ào như những khu chợ lớn ở thành thị. Nó bình dị, nhỏ bé nhưng lại ấm áp lạ thường. Tôi nhớ mình đã từng hỏi mẹ: “Tại sao mẹ lại thích đi chợ sớm như vậy?”. Mẹ cười dịu dàng, bảo rằng đi chợ sớm mới mua được đồ tươi ngon nhất, mà còn tiết kiệm được chút ít tiền so với chợ chiều. Thế là từ đó, mỗi lần có dịp, tôi lại theo mẹ đi chợ, không chỉ để phụ mẹ xách giỏ, mà còn để học hỏi những bài học nhỏ bé từ cuộc sống.

Chợ quê không hề rộng lớn, nhưng lại đầy đủ mọi thứ cần thiết. Nào là những quầy rau xanh mướt với mớ rau muống, rau cải, nào là quầy cá với những con cá đồng còn sống nhảy tung trong chậu nước. Ấn tượng nhất với tôi có lẽ là quầy hàng thịt, nơi những miếng thịt tươi rói được bày ra cẩn thận, vừa nhìn đã thấy thèm. Mẹ thường dừng lại ở đây lâu nhất, vì mẹ luôn muốn chọn miếng thịt vừa ngon, vừa hợp túi tiền. Mỗi lần nhìn mẹ tỉ mỉ lựa từng món hàng, tôi lại thầm ngưỡng mộ sự chu toàn của mẹ. Từ một bó rau, một con cá cho đến miếng thịt, mẹ đều cân nhắc kỹ càng, sao cho bữa ăn của gia đình vừa đủ đầy, vừa ngon miệng mà không phí phạm.

Chợ sáng không chỉ là nơi buôn bán, mà còn là nơi giao thoa của cuộc sống, nơi người ta trao đổi không chỉ bằng tiền bạc, mà còn bằng những nụ cười thân thiện, bằng những lời hỏi thăm mộc mạc. Bà bán rau mỗi khi thấy mẹ đều tươi cười chào hỏi, hỏi thăm sức khỏe của gia đình. Mẹ cũng không quên mua giúp bà bó rau dù nhà vẫn còn rau từ hôm qua. Ở chợ quê, người ta không chỉ đến để mua bán mà còn là để gặp gỡ, sẻ chia. Những câu chuyện về thời tiết, mùa màng, về con cái đi học hay thậm chí là những vấn đề trong cuộc sống đều được trao đổi qua lại. Có lẽ vì thế mà chợ quê luôn mang lại cho tôi cảm giác gần gũi, bình yên.

Một trong những điều tôi thích nhất khi đi chợ với mẹ là được nghe mẹ mặc cả. Mẹ không bao giờ trả giá quá thấp, chỉ vừa phải, đủ để cả hai bên cảm thấy vui vẻ. “Bớt chút đi cô ơi, lần sau tôi lại ghé mua nữa mà”. Mẹ nói với giọng vừa đùa vui, vừa chân thành. Cô bán hàng cười khanh khách. “Thôi thì bớt chút lấy may, chúc chị mua may bán đắt”. Cái nét duyên dáng trong cách giao tiếp của người quê khiến tôi cảm thấy yêu mến và trân trọng lạ thường. Đi chợ không chỉ là mua đồ, mà còn là một hình thức gắn kết con người, là sự thể hiện tình làng nghĩa xóm qua từng cử chỉ, lời nói.

Tôi nhớ có một lần, khi tôi còn nhỏ, mẹ đã dạy tôi cách chọn quả dưa hấu ngon. “Nhìn quả tròn, vỏ mỏng, nắn thử thấy nặng tay là được”, mẹ chỉ bảo. Rồi khi về đến nhà, quả dưa ấy được bổ ra, ruột đỏ ngọt lịm, cả nhà cùng nhau ăn giữa tiếng cười vui vẻ. Những ký ức như thế, tuy giản dị, nhưng lại chất chứa biết bao yêu thương và sự ấm áp. Qua những buổi chợ sáng cùng mẹ, tôi không chỉ học được cách chọn lựa thực phẩm, mà còn thấm nhuần những giá trị quý báu về tình thương, sự hy sinh và sự quan tâm mà mẹ dành cho gia đình.

Mỗi chuyến đi chợ sáng cùng mẹ còn mang lại cho tôi niềm vui nho nhỏ khi được nhìn ngắm khung cảnh làng quê tĩnh lặng vào buổi sớm. Con đường dẫn ra chợ, hai bên là cánh đồng lúa chín vàng, mùi hương thơm của lúa mới thoang thoảng trong gió, từng chiếc xe đạp chở đầy hàng hóa lăn bánh trên con đường đất mộc mạc. Tiếng rao hàng từ xa vọng lại, hòa lẫn với tiếng cười đùa của những người phụ nữ đi chợ, tất cả tạo nên một bức tranh cuộc sống thật tươi đẹp và bình yên.

Đi chợ cùng mẹ không chỉ là một công việc thường ngày mà còn là một hành trình kết nối với tuổi thơ, với những giá trị truyền thống của làng quê Việt Nam. Mẹ không chỉ dạy tôi cách chi tiêu hợp lý, cách lựa chọn thực phẩm mà còn dạy tôi biết yêu thương, sẻ chia và trân trọng những điều bình dị trong cuộc sống. Mỗi khi cầm trên tay giỏ đồ mà mẹ đã cẩn thận chọn lựa, tôi cảm nhận được sự tỉ mỉ và chu đáo của mẹ trong từng món hàng. Đằng sau những bữa cơm ngon lành, đằng sau từng món ăn hấp dẫn là biết bao công sức, tình thương của mẹ dành cho gia đình.

Bây giờ, dù đã lớn, tôi không còn nhiều dịp đi chợ sáng với mẹ như xưa, nhưng những ký ức ấy vẫn luôn sống động trong tâm trí tôi. Mỗi lần về thăm quê, tôi vẫn thích dậy sớm theo mẹ ra chợ, để cảm nhận lại không khí nhộn nhịp mà bình dị, để được trò chuyện với những cô bán hàng quen thuộc và để nhớ về những tháng ngày tuổi thơ bên mẹ. Những buổi sáng đi chợ cùng mẹ, tuy chỉ là những khoảnh khắc giản dị nhưng lại chứa đựng những bài học quý báu, nuôi dưỡng tâm hồn tôi lớn lên từng ngày.

Có lẽ trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có những ký ức đẹp đẽ với mẹ. Với tôi, đó là những buổi sáng sớm, cùng mẹ tay trong tay đi chợ, cùng nhau chọn lựa những món ngon cho bữa cơm gia đình. Những ký ức ấy sẽ mãi mãi theo tôi, là nguồn động lực và cảm hứng để tôi bước tiếp trên con đường đời đầy chông gai.

 

Xem thêm:

Tạp chí Văn nghệ Lai Châu

Xoa xuyến Sìn Hồ – Tiêu Phong

Buâng Khuâng tháng tư – Đinh Hồng Nhung

Thanh phố bé thế thôi – Châm Võ

 

 


Bài viết liên quan


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.