Xao xuyến Sìn Hồ – Tiêu Phong

Nhắc đến Sìn Hồ, lòng tôi bỗng rung lên những nốt nhạc xao xuyến, không phải là một tiếng gọi tên đơn thuần, mà như lời thì thầm của gió, làn hương của núi, khẽ chạm vào những miền ký ức sâu thẳm. Nơi ấy, không chỉ là một địa danh trên bản đồ Lai Châu, mà là một vùng trời mơ màng của Tây Bắc, nơi tôi đã lạc vào một giấc mơ giữa đời thực. Sìn Hồ, tựa như một bức tranh sơn thủy hữu tình, nơi mây ôm ấp núi, nắng vàng như mật ong rải trên những triền đồi, và tiếng khèn Mông như khúc ca của đại ngàn, vang vọng giữa núi rừng xanh thẳm.

Ngày đầu tiên đến với Sìn Hồ, sự háo hức đánh thức tôi trước cả khi mặt trời ló rạng. Sương sớm, như một tấm lụa mỏng tang, ôm trọn những bản làng nép mình bên sườn núi. Từ đỉnh đồi cao, nhìn xuống, Sìn Hồ giống như một nàng tiên đang say ngủ, khoác lên mình chiếc áo choàng bằng mây, lúc ẩn lúc hiện trong màn sương mờ ảo. Từng nếp nhà sàn mái ngói đỏ au, thấp thoáng giữa những hàng cây, như những chấm phá đầy màu sắc trên bức tranh thiên nhiên. Tôi đã từng tự hỏi, liệu có nơi nào trên thế giới này, bình yên đến thế?

Nhưng Sìn Hồ không chỉ là cảnh đẹp, mà còn là những con người hồn hậu, mộc mạc. Nụ cười của người Thái, người Mông, người Dao, mỗi dân tộc một vẻ, nhưng đều có chung một sự chân thành, một tấm lòng rộng mở, như những đóa hoa rừng giản dị mà quyến rũ. Tôi vẫn còn nhớ, lần đầu tiên được một bà cụ người Thái mời ăn cốm, vị ngọt của cốm, vị ấm áp của bàn tay bà, đã khiến tôi cảm thấy như được trở về nhà. Ở Sìn Hồ, tôi không còn là một kẻ lữ hành xa lạ, mà là một người con của cộng đồng ấm áp này.

> Xem thêm:

Nhớ da diết mùa ban Tây Bắc

Thương những ngày mưa

Người bạn tinh thần

Hà nội mùa thu và em

Những ngày xuân, Sìn Hồ như một nàng công chúa thức giấc sau giấc ngủ đông dài. Hoa đào, hoa mận, hoa lê bung nở trên khắp các triền núi, tạo thành một tấm thảm hoa rực rỡ sắc màu. Bà con quây quần bên nhau trong các lễ hội truyền thống, tiếng cười rộn ràng hòa cùng những giai điệu dân ca, tiếng sáo, tiếng khèn đầy cảm xúc. Tôi đã từng đứng bên bếp lửa bập bùng, cùng những người dân bản địa, nhấp chén rượu ngô cay nồng, nghe họ kể những câu chuyện cổ tích, những truyền thuyết về núi rừng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình như một phần của cuộc sống nơi đây.

Chợ phiên Sìn Hồ, một trong những nét văn hóa đặc sắc mà tôi không thể nào quên. Giữa không gian tấp nập, ồn ào, những sắc màu rực rỡ của váy áo thổ cẩm, những mùi hương của thảo dược, những món ăn dân dã như thắng cố, bánh dày, như một bức tranh sống động về cuộc sống thường nhật của người dân bản địa. Tôi thích lang thang giữa chợ, ngắm nhìn những món đồ thủ công độc đáo, thưởng thức những món ăn đặc trưng, và trò chuyện với những người bán hàng thân thiện. Mỗi món đồ, mỗi hương vị, đều mang theo một câu chuyện, một hơi thở của núi rừng. Tôi như đang lạc vào một thế giới khác, nơi mà thời gian như ngừng trôi.

Nhưng có lẽ, điều khiến tôi luôn khắc khoải về Sìn Hồ, chính là những đỉnh núi cao, nơi tôi đã có cơ hội chạm vào mây trời. Đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống, ruộng bậc thang như những nấc thang khổng lồ dẫn lên thiên đường, được dệt nên từ bàn tay khéo léo của những người nông dân. Mùa lúa chín, những cánh đồng như bừng lên một màu vàng óng ả, những con sóng vàng trải dài, lấp lánh dưới ánh mặt trời, tuyệt đẹp. Tôi đã từng ngồi hàng giờ trên núi, ngắm nhìn cảnh sắc ấy, cảm nhận sự bao la, hùng vĩ của thiên nhiên, và sự nhỏ bé của chính mình.

Buổi chiều tà, khi mặt trời dần khuất sau những rặng núi, tôi thường ngồi bên hiên nhà sàn, nghe tiếng suối róc rách, tiếng chim líu lo, và cả tiếng cười nói của những đứa trẻ chơi đùa ngoài sân. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy lòng mình dịu lại, mọi lo toan, phiền muộn của cuộc sống dường như tan biến hết. Sìn Hồ không chỉ là một nơi chốn, mà là một cảm giác, một ký ức, một nỗi xao xuyến lắng đọng trong tâm hồn. Đó là tiếng vọng của núi rừng, là hơi thở của thiên nhiên, là sự bình yên mà tôi đã tìm thấy sau bao tháng ngày rong ruổi.

Tôi đã từng nghĩ, cuộc sống hiện đại với những xô bồ, bon chen, có thể khiến con người ta mất đi sự kết nối với thiên nhiên, với những giá trị truyền thống. Nhưng Sìn Hồ, đã cho tôi thấy điều ngược lại. Nơi đây, con người vẫn sống hòa mình với thiên nhiên, vẫn giữ được sự hồn hậu, chân thành, và vẫn trân trọng những giá trị văn hóa của dân tộc. Và chính những điều đó, đã tạo nên một Sìn Hồ, bình dị mà quyến rũ, mộc mạc mà đầy sức sống.

Rời Sìn Hồ, lòng tôi trĩu nặng một nỗi nhớ, nhớ sắc hồng đào, nhớ ánh mắt ngây thơ của lũ trẻ, nhớ cái se lạnh của những sáng sớm mờ sương. Nhưng hơn hết, tôi nhớ cái cảm giác yên bình hiếm hoi mà tôi đã tìm thấy ở nơi này. Ở nơi ấy, không có những ồn ào, náo nhiệt của phố thị, chỉ có sự tĩnh lặng của núi rừng, sự ấm áp của con người, và sự giao hòa của đất trời. Tôi đã từng nghĩ, liệu có thể tìm thấy thiên đường trên mặt đất không? Và câu trả lời, có lẽ là có. Vì ở nơi ấy, trên những dãy núi hùng vĩ của Tây Bắc, Sìn Hồ, đã là một giấc mơ đẹp nhất trong cuộc đời tôi.

TIÊU PHONG

>> Xem thêm: Tạp chí Văn nghệ Lai Châu

 

 


Bài viết liên quan


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.