Em là con gái Bản Bo
Tôi như cơn gió đường xa
Vương vào khung dệt
đầy hoa
không mùa.
Mắt cười
chân đạp tay đưa
Em đan sợi nắng
sợi mưa
nhịp nhàng.
Mẹ cha
cho cái dịu dàng
Thay cho vốn liếng
hành trang vào đời.
Tiếng thoi
nói hộ bao lời
Từng hoa văn
Gói
Một trời yêu thương.
QUANG ĐỨC