Chốc bốn mươi năm ở cùng với núi
Mở cửa nhìn ra đã thấy núi trước nhà.
Sương giăng giăng trong bóng núi nhập nhòa
Nắng lung linh trên hiền hòa bóng núi.
Sáng lên nương gò lưng cõng củi
Chiều trèo rừng thót bụng đào măng.
Lội suối qua khe, chân bước băng băng
Đêm không ngủ mới biết rằng núi thức.
Gió nhớ ai cứ tràn về rạo rực?
Để ai nằm thổn thức nỗi thương ai?
Núi vẫn trở trăn cho sắn cho khoai
Như nguồn nước chẳng ngại ngày mai cạn.
Dẫu đã trải bão giông, hỏa hoạn
Lớp áo diệu kỳ xanh với thời gian.
Bốn mươi năm sống giữa đại ngàn
“Ở núi mãi rồi, nhìn núi vẫn mê man”*.
Thanh Phương.
* Lời đề ảnh Tân Uyên của Nguyễn Việt Trung