Xòe hoa trên đỉnh Pú Vạp

Ngay từ sáng sớm tinh mơ, lũ sương đã bò xuống núi, lả lướt trên các bậc cầu thang lên sàn trên. Trời càng sáng rõ, sương càng tìm về nhiều hơn, chúng theo hơi người phả ra mà lùa cái lạnh dồn dập khiến đôi chân Thum càng tê dại hơn mỗi khi dẫm phải hòn đá tai mèo sắc nhọn. Bồ ngô trên lưng Thum ghì đôi chân xuống nặng hơn mỗi lần xuống dốc. Đi được một nửa đường thì cái chân Thum đã muốn nghỉ lại, mỏi quá rồi nhưng cái đầu Thum chịu sức nặng của bồ ngô vẫn cắm cúi đi tiếp.

Những giọt mồ hôi thánh thót rơi rơi, vương cả vào làn tóc mây, chiếc váy lanh vá chằng vá đụp, cái áo cóm sờn cũ cũng không che lấp đi được vẻ xinh đẹp trên gương mặt Thum. Đôi chân Thum cảm nhận thấy nhịp rung trên nền đất, Thum áp tai xuống đất, nghe rõ tiếng lục cục như vó ngựa đang lại gần mình, Thum luống cuống tìm chỗ nấp ở ven đường. Sau khi trèo lên một bụi cây cao, Thum yên lặng quan sát.

Có hai tên đi đầu cưỡi ngựa, bên mình có đeo súng, một đoàn người bị trói đi theo, sau cùng là những tên lính áp tải, lưỡi lê sáng loáng. Những gương mặt người khắc khổ, ủ rũ, những tiếng khóc nỉ non oán thán. Trong đoàn người đa số là thanh niên, phần nhiều là đàn bà con gái bị bắt về để cống nạp cho chúa đất.

– Đi nhanh! Đi nhanh!

Một tên trong bọn tức giận quát lớn. Thum sợ hãi, cả người như có con rệp bò quanh chích vào da thịt rờn rợn.

Tiếng bước chân của đám lính rầm rập đi xa lâu rồi mà trống ngực Thum vẫn đập thùm thụp. Thum lẩy bẩy bò xuống đường lần hồi đi tới chợ phiên, những tiếng khóc như vẫn còn văng vẳng lẩn khuất sau những bụi cỏ lau cao khuất đầu người mọc dọc hai bên con đường mòn đầy bụi đất đỏ vàng.

Đến chợ, Thum chọn cho mình một chỗ ngồi sát một bà cụ già tóc bạc phơ, miệng bỏm bẻm nhai trầu. Bồ đựng ngô gần như che lấp cả thân hình nhỏ thó của Thum. Bà cụ mang lá thuốc đi bán nhìn Thum tủm tỉm cười.

– Làm nương ngút mắt không bằng làm ruộng một thửa.

Thum ngước đôi mắt trong veo lên nhìn bà cụ.

– Nhà cháu chỉ còn bồ ngô này thôi, nếu hôm nay không đổi được tí gạo nào thì em nhỏ ở nhà cháu đói chết mất bà ơi!

Bà cụ nhìn Thum với ánh mắt đầy thương cảm. Thời thế loạn lạc, chúa đất gian tham, độc ác, quan tạo không còn thương con dân, chỉ vơ vét cho đầy túi mình, cảnh ai cũng khổ thì biết giúp nhau thế nào đây con ơi. Thum nhìn bà cụ rồi nhìn xuống bồ ngô của mình, đảo mắt nhìn quanh chợ phiên với những bóng hình rời rạc, những gương mặt gầy héo đầy lo âu, đã không còn cảnh đông vui tấp nập như khi Thum còn bé tí theo mẹ đi chợ.

– Lính đến bắt người kìa bà con ơi, mau chạy đi!

Tiếng hét thất thanh khiến lòng người ai cũng hoảng hốt, mặc gà bay lợn chạy, bỏ của chạy lấy người nhanh còn kịp. Thum nhanh chóng bị bọn lính bắt lại cùng với đoàn người dong nhau đi trên con đường đất đỏ vàng. Trời đất ngập chìm trong màu xám u tối, gió, hoa lau hòa vào cùng với nước mắt Thum.

Sau nửa ngày lênh đênh trên thuyền với một bên là cây cối cao vút tầm mắt, những rễ cây to lớn lòa xòa xuống mặt sông. Con sông xanh thẫm, mặt nước lúc tĩnh tại khi lại ầm ào sôi sục. Người lái thuyền cắm cây sào tre xuống nước, bắp tay cuồn cuộn, thuyền đi ngược dòng. Tiếng chim gáy trong khu rừng cạnh bờ sông vọng tới thao thiết, mặt trời khuất sau rặng cây khiến cho mặt sông càng trở nên âm u, buồn thảm. Thum tưởng mình đang được con vịt thần chở qua sông đi qua rừng ma của địa ngục, đường lên mường trời ở đâu? Mẹ ơi, đường con đi là đường tới địa ngục. Nước mắt Thum lăn dài, Thum nằm bất động trên thuyền.

Trang bìa tập truyện: Xòe hoa trên đỉnh Pú Vạp của Đặng Thùy Tiên

Con thuyền cập bến khi trời vừa sập tối. Thum cùng đoàn người phải đi trên một con dốc dài, bên dưới chân, đá gạch bằng phẳng, lạnh lẽo. Tiếng roi vun vút đằng sau cùng tiếng người rên khóc làm Thum càng thêm sợ hãi, Thum chùn bước, phía trước một tòa lâu đài đen ngòm hiện ra như trong cõi u linh mà người già thường hay kể mỗi tối bên bếp lửa nhà sàn. Một bàn tay to lớn đánh ngất Thum từ phía sau.

Khi tỉnh dậy, Thum đã thấy mình nằm trong một căn phòng nhỏ, trong phòng ngoài cái nệm nhồi bông cỏ lau ra thì không có thêm gì khác. Thum bò dậy cố gắng đẩy cửa ra nhưng không ngờ cửa đã bị khóa lại. Thum run rẩy sợ hãi nghĩ tới nhiều viễn cảnh không hay. Bóng tối hun hút nhấn chìm Thum vào khoảng trống vô tận.

Ngay buổi chiều hôm ấy, hai người hầu nữ đã tới đưa Thum đi. Thum được đi tắm, thay bộ váy mới rồi hai người hầu đưa Thum tới một căn phòng ở tầng hai, gió thổi từ mặt sông vào mát rượi. Từ đây, Thum mới có dịp nhìn rõ dinh thự của chúa đất họ Đèo nằm trên một quả đồi hướng mặt ra phía ngã ba sông Đà. Thum ngước nhìn ngôi nhà xây hai tầng lợp đá đen quý hiếm, tráng lệ, một nơi mà cả ở trong mơ Thum cũng không thể tưởng tượng nổi sự xa hoa hiếm có của nó. Mọi đồ đạc trong phòng nếu như không phải hàng quý hiếm thì cũng là những thứ mà một người nghèo hèn như Thum chưa bao giờ trông thấy. Mọi thứ được bày biện một cách đẹp đẽ, ngăn nắp.

Một tiếng ngáy như sấm vang lên từ sau chiếc rèm có hoa văn rất đẹp, mùi rượu nồng nặc thoảng ra. Thum cùng hai người hầu nữ ngồi phủ phục dưới đất, mặt cúi gằm. Thum nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, Thum tò mò ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp một đôi chân trắng nõn nà. Vẫn là gương mặt người phụ nữ lúc sáng nhưng với trang phục kỳ lạ, hở nhiều phần da thịt. Thum sợ hãi như kẻ trộm bị bắt quả tang, Thum đỏ mặt cúi đầu nhìn xuống đất.

– Ngẩng mặt lên. – Người phụ nữ ra lệnh cho Thum – Từ nay ngươi được chọn theo ta học múa xòe, nếu ta nhìn thấy tố chất từ ngươi, ta sẽ cho ngươi nhập vào đội múa mười hai người của chúa đất. Nào, nói cho ta biết tên của ngươi.

– Dạ, dạ, tôi tên Thum thưa… thưa bà!

Thum nhanh trí đáp lại. Cố nén nỗi sợ hãi đang tràn ngập trong lòng. Sau một hồi hỏi han sơ lược, Thum được chuyển tới căn phòng rộng rãi, sạch sẽ hơn. Cùng ở với Thum còn có tám người khác, tất cả đều sêm sêm tuổi với Thum, trẻ, da thịt trơn nhẵn, lành lặn và có ngoại hình xinh đẹp. Qua câu chuyện của các cô gái, Thum nhanh chóng biết được tên của người phụ nữ vừa thu nhận cô là Kim, một người nổi danh xinh đẹp nhất vùng, với tài năng múa xòe của mình, Kim hiện là nàng sao múa chính trong đội xòe của chúa đất họ Đèo, cũng là thầy dạy của những cô gái đồng môn của Thum.

Sau khi luyện tập thuần thục độ dẻo của tay, phối hợp chân với tay thật đều theo yêu cầu của những bài xòe đơn giản nhất, đội của Thum bắt đầu tập đội chai lên đầu để giữ thăng bằng trong khi múa. Kim cầm sẵn thước gỗ, ai làm rơi chai đều bị vụt một cái vào mông đau điếng. Kim không đánh vào chân, vào tay vì sợ để lại sẹo sẽ bất tiện sau này khi những người học múa đã thành nghề. Thum bắt nhịp nhanh chóng như thể những động tác múa này đã quá quen thuộc với Thum. Kim đã nhìn ra được người sẽ tiếp nối mình nên càng hết sức dạy dỗ truyền đạt những kỹ năng khó cho Thum. Mặc dù Thum căm ghét chúa đất, căm ghét những việc ông ta gây ra khiến những người nông dân như gia đình của Thum rơi vào cảnh khổ sở, bần hàn, thậm chí tan cửa nát nhà, vợ chồng con cái ly tán tha hương. Thế nhưng những vũ điệu, từng nhịp tính tẩu đã nhập vào hồn Thum giống như thứ thuốc đen của chúa đất hút mỗi ngày khiến Thum không thể từ bỏ được. Thum đã nhanh chóng trở thành người múa giỏi nhất, chỉ sau Kim.

Kim rất ưng ý khi nhìn thấy Thum tiến bộ hơn mỗi ngày, Kim nhìn Thum như nhìn thấy bản thân mình lúc mới nhập vào đội múa của chúa đất. Những ngày tháng hồn nhiên của Kim, yêu từng điệu múa như tính mạng của mình. Buổi tối nay là lần đầu tiên Thum được nhập vào đội múa, được gặp chúa đất trong buổi chúa đất tiếp khách. Những món ăn đều là đặc sản núi rừng quý hiếm được bày biện trên những chiếc đĩa sang trọng dọc theo hai bên, chúa đất ngồi ở giữa trên một chiếc ghế chạm khắc cầu kỳ, chiếc da hổ được trải lên trên ghế trông thật tương xứng với một vị vua của núi rừng.

Những vị khách to lớn, da trắng, mắt xanh, tóc có màu hung đỏ hoặc vàng hoe trông vừa kỳ lạ, vừa đáng sợ. Thum cố trấn tĩnh lại để tập trung vào điệu múa. Chúa đất chễm trệ ngồi trên chiếc ngai của ông ta, một người đàn ông trung niên vạm vỡ, gương mặt góc cạnh, đôi mắt đầy cuốn hút chứ không phải là một lão già với đôi mắt đỏ lòm khát máu như ma cà rồng, chúa đất trong thực tế khác xa tưởng tượng của Thum. Cuối buổi múa, khi những vị khách đã ngà ngà say, tất cả cùng đứng dậy nhập vào điệu múa với những động tác vụng về. Một người đàn ông to lớn tiến lại gần Thum bế bổng cô lên rồi xoay tròn khiến tim Thum như bay ra khỏi lồng ngực. Thum sợ hãi đẩy người đàn ông xa lạ kia ra, chúa đất ngồi bên trên cười khùng khục ra vẻ khoái chí, Thum nhìn gương mặt đỏ lòm của ông ta mà cứ như đang thấy hình ảnh con thuồng luồng đáng sợ trong truyền thuyết.

Kim nhanh chóng nhận ra và thế chân cho Thum, nhìn Kim tình tứ bên người đàn ông, nhìn những cô gái xung quanh mình bẽn lẽn trong vòng tay và đôi mắt thèm thuồng của những gã đàn ông, trong lòng Thum dấy lên một nỗi lo sợ mơ hồ. Thum nhanh chóng thừa cơ trốn vào một góc rồi lủi vào bóng tối. Cả đêm hôm ấy, Kim không về. Thum ngồi chờ Kim, bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu uất ức dồn nén của Thum đã được trả lời bằng gương mặt thản nhiên của Kim. Kim đi lướt qua Thum như thể không thấy đôi mắt đầy lửa của Thum đang nhìn vào mình.

Thum kéo tay Kim lại như đã quên mất thân phận của mình:

– Tại sao lại trở nên như thế này hả bà? Tôi tưởng chúng ta chỉ có múa thôi? Điệu múa trong sạch, đáng kính mà bà đã dạy cho chúng tôi là như thế này à?

Kim cười nhạt định tiếp tục quay đi thì bị đôi tay Thum giữ chặt lại. Kim đẩy mạnh Thum xuống sàn nhà.

– Ta đâu có muốn, chúng ta được quyền từ chối chúng hay sao? Điệu múa trong sạch, đáng kính. Haha, đúng vậy, điệu múa vẫn trong sạch vẫn đáng kính tới đời đời, chỉ có chúng ta không được phép từ chối những đụng chạm dơ bẩn, chúng ta chỉ là những con chim bị nhốt trong lồng phải nghe theo lời sai khiến của chúa đất. Đây, tiền thưởng đây, các người cầm đi, mỗi người ba đồng bạc.

Nói rồi Kim giũ mạnh túi, những đồng bạc trắng rơi ra leng keng, những cô gái vui vẻ tranh nhau tới nhặt, Kim cười lớn. Thum nhìn khung cảnh trước mặt mình mà nước mắt nhòe nhoẹt, trong lòng cô có thứ gì đó đang tan vỡ. Những ngày sau đó, Thum không còn đến các buổi tập mặc mọi người khuyên can. Những tiếng thét thi thoảng vẫn phát ra từ căn phòng chứa củi nhưng Thum đã quen không còn cảm thấy sợ hãi mỗi khi nghe thấy.

Hôm nay chúa đất lại tiếp khách, nghe nói vị khách này quan trọng, chúa đất dặn người hầu không được để xảy ra sơ xuất Thum cáo bệnh không nhập vào đội múa. Kim cũng không làm khó Thum, tìm một người múa giỏi thay thế. Nằm một mình trong căn phòng rộng rãi, nghe tiếng trống dồn dập, tiếng đàn tính tẩu da diết làm Thum buồn chân buồn tay, vật vã quay bên này, quay bên kia. Đến quá nửa đêm, khi mọi tiếng động đã dừng, không gian trở lại yên ắng, Thum mới ngủ thiếp đi. Một tiếng súng lạnh đanh kèm theo một tiếng thét ghê rợn phá tan màn đêm yên tĩnh làm Thum choàng tỉnh dậy. Mọi người cùng chạy về nơi có tiếng súng.

Một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra trước mắt Thum. Kim nằm trên vũng máu, quần áo rách bươm, gã khách cao lớn đi ra, áo chưa kịp mặc, đám lông đỏ trước ngực gã dựng đứng phủ xuống cả cái bụng to phệ, gã vừa đi vừa tức tối chửi gì đó Thum nghe không hiểu. Thum chạy lại đỡ Kim trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Kim thoi thóp cố rặn ra từng câu để dặn dò Thum dẫn dắt đội múa rồi tắt thở.

Kim được chôn ngay cửa rừng, mặt hướng về phía tòa lâu đài đá đen. Kim chắc chắn đã biết trước số phận của mình phải gắn liền với mảnh đất này, nhưng có lẽ Kim đã không thể ngờ rằng mình lại ra đi nhanh như thế, trong một tình huống trớ trêu đến như vậy. Chiều nào Thum cũng thẫn thờ ngồi bên cửa sổ nhìn ra sông, chẳng thiết tha làm gì cả. Từ ngày Kim mất, đội múa cũng rệu rã, không còn tinh thần như trước, chúa đất đã nhìn ra, ông ta năm lần bảy lượt gọi Thum tới gặp. Biết không thể từ chối, Thum đành phải tới gặp người mà mình không muốn gặp nhất lúc này.

Thum được người hầu của chúa đất dẫn đi qua mười hai căn phòng lớn, đến căn phòng thứ mười ba thì cánh cửa gỗ nặng nề được mở ra. Bước vào bên trong, Thum choáng ngợp về sự giàu có, xa xỉ của chúa đất. Mọi đồ vật quý giá bên trong gian phòng đều được sắp xếp, bày biện tỉ mỉ, sạch sẽ và sang trọng. Chúa đất mời Thum ngồi vào bộ bàn ghế làm từ gỗ quý hiếm, người hầu mang tới cho Thum một chén nước hoa bó phón có màu vàng mật ong thơm mát.

– Hiện tại đội múa của chúng ta đang thiếu người đứng đầu, một người phải xinh đẹp, dẻo dai nhất, đặc biệt là phải có cái đầu giỏi nghĩ ra nhiều điệu múa mới. Theo mày, ta nên chọn ai trong số các nàng sao tài năng của mình đây?

Chúa đất rất tự tin mỗi khi nhắc đến đội múa của mình. Thum nhìn xuống đất, cô không muốn sa vào đôi mắt của chúa đất, nghĩ về cái chết của Kim lòng Thum thắt lại, những ý nghĩ dồn dập trong đầu xúi giục Thum phải đề phòng với con người nổi tiếng bạo tàn đang đứng trước mặt mình.

– Có lẽ ai là người xứng đáng, ngài đã chọn xong cả rồi!

Chúa đất không nói gì, da mặt ông ta căng lên, đỏ ửng, cố nén sự tức giận vào trong, chúa đất thủng thẳng:

– Trước khi Kim chết đã nói với ta cả rồi, mày là đứa múa được nhất, hơn nữa, tuổi mày còn trẻ, bọn trẻ tuổi đầu óc mới dễ tìm được cái mới lạ. Ta chọn mày vì ta tin vào cách chọn người của Kim.

Khi nghe chúa đất nhắc tới Kim, Thum đã không kìm được mà rưng rưng nước mắt. Chúa đất đã nhìn ra, ông ta tiếp tục tấn công:

– Kim đã nhiều lần nhắc tới mày với ta, nhưng vì ta bận quá, càng không ngờ Kim yểu mệnh ra đi sớm như thế, nếu biết trước thì ta sẽ tìm gặp mày sớm hơn…

Thum đã định hét lên: Kim chết là tại ông! Nhưng cô đã kịp kìm nén lại bằng một tiếng nấc. Chúa đất im lặng nhìn Thum, chiêm ngưỡng sự đau khổ trên gương mặt Thum với vẻ mặt đắc ý, với những con hổ thì chúa đất luôn nhún nhường để đạt được mục đích, nhưng với những chú nai trong khu rừng của mình thì chúa đất sẽ không ngần ngại mà bắn những mũi tên tẩm độc rồi thích thú nhìn con mồi quằn quại trong đau đớn.

Khi đã bình tĩnh lại, Thum đã không ngần ngại mà nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng mình với chúa đất:

– Tôi sẽ chấp nhận làm người đứng đầu dẫn dắt đội múa nhưng với một điều kiện…

Chúa đất tỏ ra hứng thú với cô gái đang ngồi trước mặt mình, lần đầu tiên có một người dám ra điều kiện với chúa đất mà không tỏ ra có một chút e dè hay sợ hãi nào cả. Thum đề nghị chúa đất không được để các cô gái phải chiều theo ý muốn của khách nữa, múa xòe là điệu múa thiêng liêng của tổ tiên không được làm sai lệch đi ý nghĩa của nó. Thum say mê nói về múa, chúa đất gật gù theo những lời nói của Thum.

Thum trở về phòng với tâm trạng đã khá lên nhiều, tuy trong lòng Thum còn chất chứa câu hỏi vì sao chúa đất lại dễ dàng đồng ý với điều kiện của mình như thế, nhưng đạt được điều trong lòng mong muốn đã là chiến thắng lớn nhất của Thum rồi. Khi đi ngang qua phòng chứa củi, Thum để ý thấy có một người thanh niên cởi trần nằm gục trên nền đất, những vết roi hằn lên da thịt đang rỉ máu. Chúa đất mới đây đứng trước mặt Thum còn nói năng nhẹ nhàng, tỏ ra là một người say mê điệu múa dân gian của dân tộc mình nhưng phía sau ông ta lại bóc lột người dân nghèo tới tận xương tủy. Thum bước qua mười hai cánh cửa gỗ to đẹp mà chậc lưỡi nghĩ thầm, chúa đất quả là một con cáo già gian xảo.

Những ngày tháng tiếp sau đó mới thực sự là những ngày tháng khó khăn, vất vả của Thum. Tuy các chị em trong đội múa được theo lệ mới không phải chiều theo ý khách nhưng lại phải đáp ứng theo những kiểu múa quái đản mà chúa đất tự nghĩ ra. Ngày hôm nay, chúa đất báo đội múa tập trung sớm, các chị em đều quay ra nhìn Thum với đôi mắt đầy lo lắng.

Chúa đất mới sai người đóng lại sàn bằng gỗ lim rắn chắc, bên dưới có lót sắt, ở một góc của sàn gỗ lại khoét một lỗ hình tròn. Chúa đất đã sai người đổ dầu ra sàn gỗ khiến mặt sàn trơn trượt. Chúa đất bảo Thum chọn những nàng sao giỏi nhất lập thành một đội múa xòe trên nền gỗ trơn trượt ấy. Vốn đã quá quen với những trò tai quái của chúa đất, từ trước đó Thum đã được người thân cận của chúa đất mách cho nên đã chọn một đội múa luyện tập trên sàn gỗ có bôi nhựa của trái sổ rừng nên Thum rất tự tin.

Tiệc rượu được bày ra, trên mỗi bàn ngoài những thức cao lương mỹ vị và rượu gạo ra còn có những chai thủy tinh xanh đỏ đựng thứ nước giống như rượu nhưng nhạt hơn, có màu vàng nhạt khi rót ra bát lại tự sủi bọt rất lạ. Nghe người thư ký của chúa đất nói, loại nước này được làm từ lúa mạch và một loài hoa nào đó của phương Tây. Sàn gỗ càng lúc càng trơn trượt, tiếng trống, tiếng đàn tính tẩu với tiết tấu ngày càng nhanh như hòa vào với những gương mặt đỏ gay phừng phừng như hoa gạo cuối mùa của những vị khách, những đôi chân trắng muốt cố gắng trụ vững trên sàn gỗ, đôi tay vẫn dẻo dai múa qua lại.

Chúa đất ngồi trên bàn tiệc nhìn ánh mắt trầm trồ của những vị khách mà dương dương tự đắc, mấy chai nước nhạt toẹt không thể khiến chúa đất quên đi vị thế chủ nhà của mình. Chúa đất sai người lấy những chai thủy tinh đã uống hết đưa cho Thum. Mọi người nhìn vào Thum đầy lo lắng. Thum hiểu ý chúa đất nên bảo mọi người rút ra để một mình cô vào múa.

Chúa đất đổ dầu vào cái lỗ trên sàn gỗ rồi châm lửa. Ánh lửa đỏ rực nhanh chóng loang ra. Mọi ánh mắt hoang mang đổ dồn vào Thum, Thum nhìn gương mặt đầy thách thức của chúa đất rồi nhìn lướt nhanh qua mặt sàn gỗ đang trở nên nóng giãy. Thum giật lấy ba chai thủy tinh rỗng từ tay người thư ký rồi bước vào. Xẹt xẹt, mỗi một tiếng là da chân của Thum như bị luộc chín, bỏng rát, đau điếng. Thum nén đau đặt một chai thủy tinh lên đầu, hai tay mỗi tay cầm một chai thủy tinh rồi bắt đầu múa. Quên đi cái đau bỏng rát dưới chân, Thum vừa tập trung vào điệu múa vừa cố gắng giữ thăng bằng để không làm rơi chai thủy tinh. Tiếng trống rộn rã, tiếng nhịp đàn tính tẩu vội vàng đuổi theo bước chân Thum, người Thum dẻo như dây rừng, gương mặt xinh đẹp hoàn toàn hòa nhịp theo từng động tác của tay chân mà không lộ ra một chút đau đớn nào khiến người xem hoàn toàn mê đắm vào điệu múa. Thum lả lướt trên sàn gỗ như không với đôi chân phồng rộp, đau đớn. Bên trong Thum, tình yêu với điệu múa cao cả hơn tất thảy giúp cho Thum quên đi nỗi đau da thịt bên ngoài.

Điệu múa kết thúc trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người, trong ánh mắt thán phục của những vị khách. Thum cúi chào. Chúa đất hân hoan ném những đồng bạc lên sàn gỗ, những vị khách cũng đồng loạt tung đồng bạc vào để thưởng cho cô gái tài năng. Tiếng bạc rơi quanh Thum leng keng, xào xạo, lấp lánh trắng. Tiệc rượu tàn thì đến tiệc bàn đèn. Thum bước ra ngoài, trời sao lấp lánh, hương thơm đầy mê hoặc lẩn lút theo từng bước chân tập tễnh của Thum khuất vào trong bóng tối lặng lẽ.

Thum bị bỏng nặng phải nằm một chỗ đắp thuốc lá điều trị. Đang tự do bay nhảy, giờ đây Thum như con thú bị thương, nhớ múa đến bứt rứt cả chân tay. Mấy ngày hôm nay, nhà chúa đất rất ồn ào, người ra vào rầm rập nhưng không ai nói điều gì cho Thum biết mặc cho cô có tò mò hỏi han. Tiếng súng bắn liên thanh khiến Thum giật mình tỉnh giấc vào giữa đêm. Tiếng người hô hoán ầm ĩ, tiếng bước chân chạy sầm sập lẫn vào với tiếng khóc lóc van xin. Thum trở dậy quờ quạng trong đêm tối thì bất ngờ cánh cửa gỗ mở tung. Trong ánh đuốc chập chờn Thum nhận ra gương mặt người thanh niên nằm gục trên vũng máu hôm nào. Anh ta nhìn Thum, bất động một lúc, Thum hoang mang nhìn anh ta đang lăm lăm khẩu súng. Người thanh niên đóng cửa lại. Có tiếng ai đó quát to:

– Có ai ở trong đó không?

Không. Người thanh niên đáp lại. Tiếng chân chạy dồn dập, tiếng súng bắn dội lại ùng oàng, ánh đuốc nhốn nháo chạy qua khe cửa. Trống ngực Thum đập thình thịch.

Tờ mờ sáng, khi bên ngoài im ắng, Thum mới dám mở cửa đi ra. Cảnh tượng hoang tàn, cả lâu đài đá đen hoành tráng giờ đây tịnh không một bóng người. Thum quay trở lại gian phòng của mình cuốn vội mấy bộ quần áo cùng một ít tư trang của mình để rời đi. Tự do đến với Thum một cách đầy bất ngờ và đột ngột. Quân giải phóng đã đến, chúa đất bỏ chạy theo Tây. Thum tập tễnh chống gậy tới trước mộ của Kim chào từ biệt.

Một hàng cây đột ngột nở hoa trắng xóa. Thum lên chiếc thuyền nhỏ bị bỏ lại, chèo ra giữa mặt sông rồi xuôi dòng về quê hương của mình. Mặt sông xanh thẫm, bầu trời trong veo êm ả, lòng Thum đầy hân hoan tiến tới để lại phía sau từng cột khói ngùn ngụt bốc lên từ lâu đài đá đen, kết thúc một thời kỳ bạo tàn của chúa đất.

ĐẶNG THÙY TIÊN

> Xem thêm: Tạp chí Văn nghệ Lai Châu


Bài viết liên quan


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.