Con tàu rời thành phố trung du
Bỏ lại phía sau nương chè đồi cọ
Quê hương tôi giờ thành nỗi nhớ…
Tây bắc vào thu – gió mới chuyển mùa.
Tôi lại về nơi đất cũ tình xưa
Nơi “Hoa ban nở thành người con gái…”
Nơi nụ cười em níu lòng tôi lại
Để suốt đời
Tôi nhớ mãi Lai Châu.
Cơn gió đùa hỏi – Anh về đâu…?
Ôm kỷ niệm xưa
Tôi lên Tây bắc.
Về với Lai Châu
Về miền gió đất
Tìm lại tuổi xuân nơi bến nước sông Đà
Đất mẹ – tình em còn nhiều duyên nợ
Khát vọng Lai Châu
Đất gọi tôi về.
Đào Chính