Đã xa rồi Sìn Hồ thương nhớ
Xa Hồng Thu cỏ xanh ngọt lưng trời
Suối róc rách bốn mùa gọi nhớ
Lao Lử Đề mướt đá rêu xanh
Em khản giọng gọi tên người trên núi
Tả Ngảo mênh mang chỉ gió với mây ngàn
Núi đá sắc có làm em tứa máu
Gót chân trần cỏ đẫm một mùi hương
Nơi hẹn cũ em chờ mùa sắp cũ
Phăng Sô Lin da diết tiếng chim rừng
Rón rén bước sợ lá chiều tỉnh giấc
Trắng đương quy chạm ánh mắt ngậm ngùi
Chăn Nưa ấy xin một lần lỡ hẹn
Tả Phìn thân thương gặp lại nhé mai này
Giữa khói sương phố ẩn mình mơ mộng
Mặc cho hồn lơ đễnh cuối miền xa
Bên hồ vắng Sà Dề Phìn gọi nắng
Kìa vạt mưa bay vương sắc tím mua rừng
Em đứng lặng giữa cao nguyên mây trắng
Chợt trong lòng rưng rưng gọi
Sìn Hồ ơi…
Sìn Hồ ơi…
PHẠM ĐÀO