Tháng chạp ơi!

Những ngày tháng chạp, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy bàng bạc mây trời. Xung quanh là núi, sương trắng giăng giăng như tấm chăn bông khổng lồ, lại thấy như một dải lụa dài bất tận. Con đường trước mắt, dòng người lúc nào cũng vội vàng hối hả. Tháng chạp, chúng ta dường như đã chạm tay vào Tết. Tết đang đến rất gần đẩy lùi tháng chạp lại phía sau.

Tháng chạp, tâm hồn bỗng xốn xang khi gặp cánh đào phai đang bung mình khoe sắc dưới mênh mang của đất trời Tây Bắc. Với những hạt mưa mỏng, nhẹ như sương không làm ướt áo ngay nên vẫn muốn được lang lang trên con đường hoa đào đang chúm chím. Lạnh một chút, giá buốt một chút và một chút cô đơn giữa đại ngàn.

Tháng chạp ơi, nghe sao chất chứa biết bao thương nhớ, năm nào cũng một lần tháng chạp đến rồi đi, cộng thêm cho cuộc đời mình tuổi mới mà vẫn thấy lòng chộn rộn biết bao cảm xúc. Gió khẽ trở mình, tháng chạp cũng trở mình theo tiếng gọi của thời gian. Thời gian hằn sâu trên mỗi nếp nhăn của đấng sinh thành, hao mòn dần tuổi thanh xuân.

Tháng chạp vẫn đang bộn bề với những lo toan và thanh âm của nhịp sống. Là tiếng rao bánh mì buổi sớm mai, là tiếng bước chân đến chợ của người dân, thầm thì hỏi thăm nhau về giá thóc, giá gạo khi Tết về. Là tiếng trò chuyện về những được mất trong cuộc sống. Là những nhịp đập đầy nhiệt huyết của thầy cô giáo vùng cao khi đi tìm, vận động học sinh đến lớp trong những ngày giáp Tết…

Tháng chạp về, bỗng nhớ mùi khói bếp, mắt thấy cay cay. Mùi khói, tôi quay quắt nhớ mùi khói trong tiềm thức. Nhớ những buổi chiều mưa lạnh cả nhà ngồi quay quần bên bếp lửa, khói bếp đượm vào quần áo từng người, thơm mùi ấm áp. Mẹ nấu cơm, bố ngồi bên bếp chẻ tre đan rổ rá. Nhớ đến nao lòng đôi bàn tay nhăn nheo của bà cời than, nướng khoai cho mấy đứa cháu, mùi khoai nướng thơm, thật thơm trong khi bụng mấy đứa cháu đang sôi sùng sục, liên tục hỏi bà khoai đã chín chưa. Bà thương mấy đứa cháu háu ăn, nhường hết phần của mình cho cháu từ tấm bánh củ khoai. Lớn lên một chút mới thấy thương bà, sao hồi nhỏ mình chẳng biết suy nghĩ một chút nào cả nhỉ, cứ hồn nhiên ăn hết phần của bà, sao mình vô tâm.

Tháng chạp tất bật với những lo toan của năm cũ, sửa soạn lòng mình để đón năm mới bình yên. Tết xưa, năm nào cũng vậy, rửa lá gói bánh là nhiệm vụ của chị em chúng tôi, mẹ ngâm đỗ, đãi gạo và bố gói bánh. Tôi vụng về, năm nào cũng đòi bố dạy cách gói bánh chưng mà chẳng gói nổi cái nào đẹp đẽ. Bây giờ cứ đến tết lại nhớ dáng hình và mường tượng ra bố đang ngồi gói bánh chưng ngoài hiên. Bố giờ xa cách muôn trùng, nơi ấy bố có gói bánh chưng không nhỉ, bố có đi chợ Tết sắm cành đào, cây quất hay không?

Vẫn nhớ phiên chợ cuối năm ngày nào, háo hức chờ đợi để được bà được mẹ mua cho bộ quần áo mới, chiếc kẹp tóc nhỏ xíu xinh xinh về khoe cùng lũ bạn. Cùng bà chọn con cá chép còn khỏe về cúng ông Công, ông Táo. Lẽo đẽo theo bố đi tảo mộ trong chiều ba mươi khi gió bấc đang ùa về. Tất cả những dấu ấn của tuổi thơ, tôi sẽ gói ghém cất vào ngăn ký ức để đón chào mùa xuân. Mùa xuân đang chùng chình ngoài ngõ…

Thoang thoảng đâu đây lẫn trong gió, mùi thơm của hương trầm da diết trong những ngày giáp chạp. Tháng chạp khẽ mỉm cười với nồi mùi già của mẹ thơm ngát, mùi mực tàu trên nét thư pháp mà người bạn vừa viết sáng nay. Có lẽ tất cả mùi hương ấy luôn đọng lại trong tâm trí, nuôi dưỡng tâm hồn tôi, ấm áp và tràn ngập yêu thương.

Tháng chạp, ấm lòng những đứa con xa quê khi nghĩ đến ngày đoàn tụ gia đình, mẹ là quê hương, mẹ là bến đỗ bình yên nhất. Nhìn lên mái đầu của mẹ, tóc đã pha sương, lưng đã chớm còng. Mẹ ngồi bên bếp lửa, lặng im với dáng nhỏ bé, bỗng con muốn oà lên nức nở, muốn chạy về sà vào lòng mẹ như ngày thơ bé. Mẹ, mẹ ơi!

Hơi thở của mùa xuân đang ngập ngừng khắp nẻo, trải lòng mình trước xuân để thấy cuộc đời thật xinh đẹp, đẹp như những chậu hoa cúc chi đang vàng ruộm sắc hương. Tháng chạp luôn tất bật, vội vã nhưng tôi vẫn không quên sắm những túi quà, trao cho trẻ em khó khăn nơi vùng cao mỗi khi Tết về. Quà tuy nhỏ nhưng nhìn ánh mắt của bọn trẻ, lần nào nước mắt tôi cũng chực trào ra, thân thương quá đỗi.

Tháng chạp về cho chúng ta nhiều cảm xúc, phía trước là mùa xuân. Mùa xuân đang bâng khuâng gọi mời. Mùa xuân đánh thức cành hoa đào còn đang ngái ngủ dưới những khóm cải vàng sót lại cuối mùa đông.

Pha một ấm trà, ngồi cùng tháng chạp. Cả hai đều lặng im để cảm nhận những bước chân thật nhẹ của thời gian mà lòng ngập tràn yêu mến. Tháng chạp, tháng chạp ơi!

PHẠM ĐÀO

 


Bài viết liên quan


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.