Những ruộng bậc thang dài như nỗi nhớ
Xếp tầng tầng chót vót ngàn sương
Hũ mật ong nơi chợ phiên dịu ngọt
Dã quỳ vàng cháy sạm cả mùa thu…
Nhành cỏ nào bỏ quên giữa lặng im
Để nỗi nhớ xé đôi bờ hư ảo
Chênh chao nắng,
Chênh chao mưa
Chênh chao lời hò hẹn
Gọi Tu San khi nắng ngả cuối ngày
Phải em không hay sắc màu huyễn hoặc
Thổ cẩm xanh lu cở khoác vai mềm
Chanh leo tím, tím trong chiều gió nổi
Sơn Tra thơm như má ửng em hồng
Tôi đứng giữa thênh thang chiều Nậm Pắt
Nhặt hoàng hôn gói ghém giữa mây trời
Để thấy suối Nậm Cha reo mãi
Dưới Cầu Vàng da diết một nhành hoa…
PHẠM ĐÀO