Rét ơi, mày trốn đâu ra
Mà làm đặc máu cứa da bà rồi
Bếp hồng sưởi ấm ngón mồi
Gió luồn mắt vách khói trôi ngực đồng
Cây bàng thắp lửa mùa đông
Gọi đàn chim sẻ bờ sông bay về
Đê gầy ưỡn ẹo tỉnh quê
Thương bàn chân nẻ chiêm khê lấm bùn
Mẹ ta áo mỏng thân run
Lưng còng tay cấy mưa phùn ruộng hoai
Trẻ làng gom rạ nướng khoai
Kệ con diều lạc mười hai tầng trời
Trâu nhai cỏ mật phì hơi
Những người đi chợ nói lời của sương
Chị phai má thắm môi hường
Nửa chăn nửa chiếu nửa giường nửa đêm
Bà ngồi bổ rét để têm
Nhớ thời dải yếm đã mềm như dưa
Vườn thưa thoảng biếc gà trưa
Ngõ quanh dâng trắng cơn mưa phập phồng
Buồn em nón lá theo chồng
Bao nhiêu vạt rét trổ ngồng non tơ
Ba gian cửa gỗ khép hờ
Tôi nằm ôm rét mà mơ nắng vàng…
Hoàng Anh Tuấn