Nơi cánh diều no gió bay lên
Nơi nỗi nhớ niềm thương trải lòng thành câu hò điệu ví
Nơi cây lúa vẫn xanh một màu chung thuỷ
Nơi đất mặn bùn chua đã hoá tâm hồn.
Đó là quê hương
Đó là ngọn nguồn
Nơi tiếng khóc ta chào đời đã thành tiếng tiêu tiếng sáo
Nơi đêm đêm mẹ ngồi giặt áo
Giặt cả trăng vàng giặt cả sông.
Nơi bốn mùa xuân hạ thu đông
Dầu dãi nắng mưa đường cày vẫn thẳng
Vất vả cùng nhau
Càng sâu tình bạn
Trâu ơi ta bảo trâu này!
Không muốn thì đất trời vẫn chuyển xoay
Không yêu thì trái tim cũng rung động
Nơi người vì ta đã cho ta cuộc sống
Đã hoá thân vào ruộng trũng ruộng lầy.
Nơi chân trời đã có người bay
Hoa cứ thắm như cởi lòng mà thắm
Một chữ yêu thôi một đời dò dẫm
Từ trái tim mới nên đất nên làng.
Đó là quê hương
Đó là ngọn nguồn
Là bài thơ tình dài bốn ngàn năm
Phan Thành Minh