Nước mắt màu đỏ

Ngôi biệt thự chìm trong sương. Những tia nắng ban mai ấm áp làm những giọt sương đêm còn vương lại trên những ô cửa kính sáng lấp lánh như những hạt ngọc tinh khôi. Sương đêm, nắng ban mai làm những ô cửa kính lung linh, rực rỡ sắc màu.

Cô gái chậm rãi mở ô cửa nhỏ. Công việc này đã quá quen thuộc với cô vào mỗi buổi sáng khi thức dậy. Cô thích được tận hưởng cảm giác man mát của làn sương mong manh, bồng bềnh dạt dào mơn trớn da thịt. Cô thấy tâm hồn khoan khoái khi những tia nắng đầu tiên sưởi ấm làn da căng mịn của mình. Cô lắng nghe âm thanh tí tách của những giọt sương đêm và tiếng chú dế mèn nhẹ nhàng búng chân tanh tách sau một đêm hoà tấu cùng đồng loại dưới lớp cỏ xanh non. Hai tay cô tì lên thành cửa, cô vươn người về phía trước háo hức đón nhận làn không khí trong lành của thời khắc bắt đầu một ngày mới.

Sương.

Nắng.

Đan xen hoà quyện.

Cô giật mình co vội tay lại khi tay cô chạm phải vật gì sắc nhọn, cảm giác đau nhói nơi đầu ngón tay. Thoang thoảng trong không gian mùi thơm quyến rũ của hoa hồng. Cô mân mê những ngón tay thon dài của mình và im lặng cảm nhận từng chiếc gai sắc nhọn, từng cánh lá tươi mọng và những cánh hoa mịn như nhung.

– Con gái mẹ có bông hồng nhung thật đẹp!

Mẹ cô bước vào phòng. Bà thốt lên khi nhìn thấy trên tay cô là bông hồng đỏ thắm. Nhìn nụ hoa chúm chím, những cánh hoa e ấp, rụt rè như muốn nở bung ra khi có tia nắng ấm áp chiếu vào. Trên những cánh hoa, những giọt sương long lanh như những giọt nước mắt. Bà đứng lặng nhìn cô con gái yếu đuối rồi nhìn bông hồng nhung mà cô đang cầm trên tay. Lòng người bà nặng trĩu như muốn vỡ oà tiếng khóc rấm rức.

Ngoài trời, những vạt nắng mỏng dính hoà lẫn cùng những hạt sương miên man màu trắng sữa làm ô cửa sổ màu xanh, nơi cô đang đứng hiện lên như một khung ảnh tươi tắn.

– Bông hồng ở đâu vậy mẹ?

– Ơ… ờ… Mẹ hái tặng con đấy… con gái yêu ạ! Mẹ muốn tạo cho con một sự bất  ngờ.

– Con cảm ơn mẹ! Nó màu gì vậy mẹ?

– Màu đỏ con gái ạ! Hương thơm của nó dễ chịu và hấp dẫn đấy chứ.

– Phải nói là quyến rũ, mẹ ạ! Con ước sao mình có thể nhìn thấy những cánh hoa mịn màng của nó.

Cô nói và bặm môi lại, khẽ nắm chặt bông hồng trong tay. Những chiếc gai sắc nhọn tua tủa trên thân đoá hồng đâm vào lòng bàn tay cô đau điếng.

– Con cứ kiên trì luyện tập, mẹ tin một ngày nào đó con sẽ thành công trong phép luyện huệ nhãn, điều quan trọng là cần phải có niềm tin và hi vọng, con yêu ạ. Khi đó không những con nhìn thấy những cánh hoa hồng nhung mà còn nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra chung quanh mình. Con sẽ thấy ánh sáng chói chang của mặt trời, thấy ánh trăng dịu dàng và nhìn thấy mình qua tấm gương nữa.

Bà ôm cô con gái vào lòng vỗ về, giọng nghẹn ngào. Ngoài trời một màu hồng rực, mịn màng đón chào ngày mới.

Sáng hôm sau.

Sáng hôm sau nữa …

Vào các buổi sáng, mỗi khi thức dậy cô gái đều nhận được bông hồng nhung thơm ngát trên bục cửa. Những cái gai sắc lẹm đâm vào tay cô như thách đố. Mùi hương thoang thoảng của bông hồng làm cô thấy tâm trạng mình bâng khuâng, rạo rực, rồi cô thấy người mình nhẹ bỗng, bay bổng như trong những giấc mơ mà cô đã gặp trong giấc ngủ đêm qua. Cô khẽ nhắm đôi mắt mù loà của mình, trước mắt cô là quầng sáng kỳ ảo, mỏng manh mê hoặc. Trong phút chốc cô như biến thành thiên thần nhỏ ngập chìm trong quầng ánh sáng chói loá ấy. Cô nắm chặt bông hồng trong tay, đôi môi cô mím chặt.

Vỡ oà.

Bật khóc.

Tiếng khóc nấc nghẹn.

Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên hai gò má đỏ lự đọng lại nơi khoé miệng,  rưng rưng như những giọt sương đêm còn vương lại trên ô của kính.

Chàng hoạ sĩ tật nguyền cố rướn người trên chiếc xe lăn cọc cạch cũ rích, đôi tay thoăn thoắt đi những nét cọ mau thưa lên toan. Bấy lâu nay anh, cứ vào mỗi buổi sớm mai. Khi những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu lên những giọt sương đêm còn đọng trên những ngọn cỏ non tơ, lăn dài trên những ô cửa kính, là anh lại âm thầm vẽ lại bức tranh cô gái mù với bông hồng đỏ thắm trên tay. Anh không biết rằng trong màn sương bồng bềnh mờ ảo ấy. Mẹ cô gái vẫn lặng lẽ khóc và âm thầm dõi theo từng nét vẽ khó nhọc từ đôi tay tật nguyền của anh. Những giọt nước mắt đặc quánh của bà như những giọt sương đêm đọng trên cành lá, khẽ khàng rơi.

Hôm nay, cô gái dậy sớm hơn thường lệ. Ngoài trời se se lạnh, cô như con mèo cuộn mình trong tấm mền ấm áp. Trên những ô của kính còn đọng lại những giọt sương đêm lặng lẽ trôi như những giọt nước mắt chảy ròng trên má người thiếu nữ. Qua màn sương lấm tấm đó xuất hiện  màu đỏ thắm của cánh hồng nhung trong bức tranh mà chàng học sĩ tật nguyền đang lấy hết sức bình sinh, cố rướn tấm thân teo tóp, vươn tay gác lên bục cửa, vị trí mà hàng ngày anh vẫn đặt bông hồng lên đó. Đôi mắt cô nhắm nghiền. Cô im lặng nhìn bức tranh rồi nhìn người hoạ sĩ, trên khuôn mặt khắc khổ của anh hiện lên những vết hằn sâu khó nhọc. Chiếc xe lăn vặn vẹo, tấm thân tật nguyền chới với. Cô nhoài người ra ngoài dang tay nắm lấy đôi tay gân guốc lấm lem mầu vẽ của người hoạ sĩ. Cô nhìn anh, rồi quay sang nhìn bức tranh bằng đôi mắt mọng nước. Giọt sương đọng trên ô của kính vô tình rơi xuống đôi chân teo tóp của chàng họa sĩ. Giọt sương đêm lạnh buốt như nhắc nhở anh đối mặt với thực tại. Sực tỉnh sau một phút ngỡ ngàng, như vừa trải qua một giấc mơ. Anh vùng dậy. Đôi tay hàng ngày vẫn miệt mài háo hức với những nét cọ trên giá, đôi cánh tay mà vừa mới đây thôi anh vẫn cố vươn lên đặt bức tranh lên bục cửa. Bây giờ, chính đôi tay ấy lại gồng lên hấp tấp guồng những vòng quay thật nhanh, mạnh. Chiếc xe lao đi. Vẳng lại từ phía đằng xa những tiếng ken két sau màn sương dày đặc.

Cô gái lao ra khỏi phòng. Cô vùng chạy ra ngõ. Trên tay cô là bức tranh mà chàng hoạ sĩ vừa bỏ lại. Dáng cô chìm trong làn sương phảng phất trong ánh nắng vàng ươm. Bóng chàng hoạ sĩ vặn vẹo lắc lư trên chiếc xe lăn lẫn vào cùng sương sớm. Trên nền đất thấm đẫm sương còn hằn rõ ba vệt bánh xe xiêu vẹo. Cô nhìn bức tranh và phát hiện ra rằng những giọt nước mắt nóng hổi của cô còn vương lại trên những cánh hồng nhung có màu đỏ thắm. Những giọt nước mắt đỏ thắm trở nên long lanh trong nắng mai.

Khắp không gian thoang thoảng mùi hương dễ chịu và những cái gai sắc lẹm châm vào tay cô đau nhói từ bông hồng nhung mà cô vẫn gặp vào mỗi buổi sớm mai.

TRỊNH HỒNG HẢI


Bài viết liên quan


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.