Nơi em đến nắng đã vàng hơn mật
Mùa cỏ hoang xen lẫn tiếng dương cầm
Gió mải miết bên hàng thông réo rắt
Chiều chùng chình lưu luyến mỗi bước qua
Thì gió núi khác đồng bằng đôi chút
Cỏ xanh kia cũng có khác đôi lần
Em vấn víu giữ hồn nơi cỏ trắng
Cả nỗi niềm nhờ cỏ cất trong hương
Nơi em đến người với người vội vã
Chiều kịp say trong men rượu Sùng Phài
Ai đánh thức đóa tường vy trước ngõ
Để ánh nhìn như uống cả trời mây
Hồ phẳng lặng em ru chiều trong nhớ
Tìm lá rơi tự an ủi lòng mình
Café đắng thêm đường vẫn đắng
Hoàng hôn nghiêng Đại Lải có buồn
Nơi em đến, không anh
Chỉ những chiều lãng đãng
Rừng hoang vu rừng thay lá trong mùa
Cánh đồng gió ngẩn ngơ lời tiễn biệt
Mái tóc thề em ru suốt mùa trăng.
PHẠM ĐÀO