Tháng tám lướt nhẹ qua hiên nhà mang theo hơi sương lành lạnh của buổi sáng đầu thu trong trẻo. Mùa thu, đặc ân ấy của thiên nhiên dường như khiến lòng người cũng dịu lại mà thưởng thức, tận hưởng từng cung bậc, sắc thái đổi thay của đất trời. Đến sự đổi thay cũng chầm chậm, nhẹ nhàng chứ không xô bồ, gấp gáp như mùa hè nóng rẫy những khát khao. Mùa thu, mùa của thương nhớ lưng chừng, của những mong manh trong từng cảm xúc chẳng thể gọi thành tên, không phải thứ cảm xúc đỏng đảnh của cô gái mới lớn, chẳng phải sự ủ dột, xám lạnh của già cỗi đơn côi mà ví như người đàn bà mặn mà, từng trải, biết đủ nên quyến rũ mê hoặc lòng người. Có lẽ vì thế mà thu cứ lãng đãng đất trời, lãng đãng lòng người, mênh mang từ chiếc lá rơi trong không trung, dịu dàng từ những chảy tràn rót mật của nắng mỏng mùa thu, trong trẻo từ tiếng chim chuyền cành ríu rít, xao xác từ những heo may đượm nét buồn. Vậy đấy là trời vào thu.
Mùa dễ chịu nhất trong năm ấy với đủ các sắc màu gây thương nhớ. Mùa thu kéo dài từ đầu tháng tám đến tháng mười một mang những âm sắc rất riêng và đầy quyến rũ. Lòng người vào thu dường cũng trở nên nhạy cảm để đón nhận những thanh âm tuyệt vời của cuộc sống.
Sớm mùa thu những rặng núi bồng bềnh mây bay cùng với sự trong trẻo của đất trời khiến không gian như bức tranh thủy mặc làm đắm say lòng người. Những cơn gió se lạnh khiến những chiếc lá vàng buông nhẹ xuống không trung. Sắc vàng ám ảnh của những chiếc lá cô đơn làm cho những sợi tơ lòng như ngưng đọng cùng với cung bậc cảm xúc tuyệt diệu nhất của tâm hồn. “Thu là thơ của lòng người”. Mùa thu gói ghém buồn vui trong những sắc phai đượm màu nắng. Có những nỗi nhớ dài xa thẳm dìu nhau qua những tháng ngày thu đẹp đến nao lòng. Những phiến đá xanh ngồi nghe gió lao xao, quên hết những ưu tư của ngày nặng lòng mà thêu dệt lên thảm lá rụng rơi, mặc những nỗi buồn hoang hoải, mặc những chênh vênh ùa về. Có cơn mưa mùa thu không rầm rì như mưa mùa hạ mà chợt đến để cuốn đi những oi nồng còn sót lại và đón những bước chân nhẹ nhàng của thu. Để rồi những vạt nắng buông mình rất nhanh như những dải voan hư ảo hững hờ vắt ngang qua bầu trời xanh ngắt.
Dường như cái lành lạnh, hanh hao đầu mùa cùng với những tinh túy nhất của đất trời đã thấm sâu vào trong đất nuôi dưỡng các loài hoa trả hương cho về cho gió. Hoa sữa như một đặc ân của thiên nhiên. Loài hoa ấy đón nhận những tinh tế nhất của đất trời. Từ những chuyển động nhỏ của thiên nhiên về ngày đêm, về hanh hao của nắng, se se của gió và dịu dàng lòng người. Đầu thu, hoa sữa khép mình bên những vạt lá xanh rì chờ ngày bung hương đắm say lòng người. Những bông hoa trắng ngần, li ti kết lại thành cả bầu trời màu trắng len lỏi hương qua từng góc phố. Có cô gái chờ mùa thu chỉ để được ngửi hương hoa sữa, ngắt một cành sữa nhỏ đầu thu cất trong trang sổ rồi thỉnh thoảng mở ra hít hà thứ hương nồng nàn đầy thương nhớ một đoạn tình vụng dại. Vụng dại ấy mà yêu, nhiệt thành mà đến, khát khao thì ở lại, rồi dẫu có đi cũng nhẹ nhàng như bước chân lưng chừng mùa thu. Nhấm nhẳng yêu đương, nhấm nhẳng say mà thương nhớ day dứt trọn đời mùa thu.
Trăng mùa thu trong trẻo, hiền hòa đầy thao thức chở nỗi nhớ thăm thẳm trong sương. Trăng không lạnh lẽo như mùa đông mà sáng vằng vặc chảy tràn khắp không gian, phủ bàng bạc hư ảo khắp núi đồi miền biên ải. Không dễ bị tầm mây che mờ như trăng mùa hạ mà ánh sáng vàng chan chứa ấy ngự trên nền trời quang đãng khiến không gian trở nên khoáng đạt, mênh mông. Ánh sáng đủ để những đôi trai gái nhìn thấy tình tự trong đôi mắt của nhau, đủ để nhận ra những thổn thức từng cử chỉ yêu thương. Đâu đó gió cũng thì thầm những bước chân khẽ khàng lay động những cành lá, tạo thành bản giao hưởng của thu đêm đầy đặc trưng. Dưới trăng, những giọt sương long lanh cũng trở nên huyền ảo.Trăng thu gợi về miền hoài niệm xa xăm. Hoài niệm về tuổi trẻ, tình yêu, nỗi nhớ để thấy gia tài mang tên quá khứ trong cuộc đời này thật giá trị, để thấy những tháng năm qua đi là một dấu ấn nào đó mà dẫu khát khao hay khắc khoải, dẫu hạnh phúc hay khổ đau thì đó vẫn là những khoảnh khắc đáng nhớ trong đời.
Mùa thu – mùa vàng, mùa của nhung nhớ, của tình yêu. Yêu quê hương, đất trời, yêu đời, yêu người. Mùa dịu dàng ấy khiến con người ta xích lại gần nhau để tận hưởng những nhịp điệu của khúc thu đang mơn man theo gió khắp đất trời. Ai cũng có một mùa thu hoài niệm của riêng mình, những vùng cảm xúc không thể ngủ quên ấy được đánh thức giữa tiết trời thu. Gói ghém những giấc mơ giao mùa, tận hưởng hồn nhiên như cây cỏ, vẻ đẹp dịu dàng đầy mê hoặc của thu.
NGUYỄN HỒNG