Đi bốn phương trời vẫn nhớ về Tây Bắc
Nơi ngọn nguồn con suối dòng sông
Nơi thung sâu màu mỡ ruộng đồng
Nơi bềnh bồng nương lúa chín trong mây.
Nhớ những nẻo đường rừng rợp bóng cây
Hùng vĩ đại ngàn, ken dày mưa nắng
Nhớ dốc quanh co, lưng đèo mây trắng
Có khoảng trời ta phiêu lãng rong chơi.
Nhớ mùa đông sương lạnh tuyết rơi
Nhớ cái nóng khô, gió lào mùa hạ
Nhớ vườn đào xuân đương về tất tả
Nhớ núi thu vàng óng ả trời thu.
Nhớ những đêm mười sáu trăng lu
Nhớ suối, nhớ khe, mưa rừng giăng lũ
Cọn nước miệt mài suốt đêm không ngủ
Cối gạo cần cù kẽo kẹt canh khuya.
Nhớ tiếng mõ trâu chiều về lầm lũi
Bóng tối trùm lên, măng rừng lụi cụi
Mùi cơm lam thơm nồng bên khung cửi
Bếp nhà sàn, tỏa khói ấm tình quê.
ĐỚI XUÂN CƯỜNG