Nhớ Kan Hồ

Chưa kịp xa mà trong lòng đã nhớ
Một triền sông nắng hắt phù sa
Tha thiết đợi đôi nhành hoa cỏ dại
Mang theo về ru ấm hoàng hôn
Lòng bỗng hát bài ca sóng nước
Lênh đênh trôi day dứt gió sông Đà
Thuyền độc mộc thuyền đi đi mãi
Bếp lửa hồng vẫn đợi dẫu tàn tro
Kan Hồ đấy xa xôi thăm thẳm
Dẫu say xe, dẫu mệt đường dài
Vẫn mong ước một mai về lại
Ôm Kan Hồ trong cô gái Si La
Ta xa núi rồi sẽ về bên núi
Để hòa mình vào hương quế rừng xanh
Gọi tên đất, tên bản làng yêu mến
Khi Kan Hồ vời vợi nhớ trong tim…
PHẠM ĐÀO

Bài viết liên quan


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.