Tôi bước trên cánh đồng, ngập mùi rơm rạ
Giữa chiều đông, se sắt
Chú trâu buồn lẻ loi.
Lặng lẽ nhìn vết nứt mặt ruộng
Qua hạt sương đêm
Đọng lại trên tấm mạng nhện giăng ngang lối cũ, giữa đồng.
Mùi rơm rạ xa ngái
Giữa cánh đồng làng mình
Vắng bóng gã mục đồng cùng cánh diều mùa hạ
Ký ức trôi trên cánh đồng vằn vện chân chim
Cậu bé chăn trâu, mắt trong veo, dõi theo tiếng sáo diều vi vút
Xơ xác cọng rơm trong ký ức tuổi thơ không chất chứa
những lo toan thường nhật.
Đông về găm trên mặt ruộng
Mùi cổ tích vương khắp cánh đồng.
Hồng Khánh Chi