Những chiếc áo khâu đầy nỗi nhớ
Kéo tôi về thuở buốt gió heo may
Sợi chỉ khóc luồn kim tràn nước mắt
Khâu hư vô vá víu nỗi hao gầy
Bên bếp lửa tấm áo chàm bạc cũ
Ướt nỗi buồn tôi ngơ ngác đem hong
Những miếng vá vẽ tâm hồn lam lũ
Nét xanh xưa rạch sâu vết thương lòng
Tôi chờ đợi hơn mười năm đã lẻ
Bậc cầu thang nhói nhớ bước chân em
Ngày heo may gọi mùa về se sẽ
Đã bao lần tôi vá gió thâu đêm
Những đêm thức tôi tìm mình để vá
Bóng vẫn in trên vách phía sau đèn
Heo may cũng tìm bóng mùa để vá
Yêu thương này không đủ vá tình em
Những chiếc áo được khâu đầy nỗi nhớ
Sợi chỉ xưa thắt chặt một tâm hồn
Tôi muốn vá nhưng rách đâu còn nữa
Những chỗ lành trên áo hóa cô đơn.
NGÔ BÁ HÒA