Bóng lau ngả che khuất chiều Tây Bắc
Chợt giật mình nghe em nhắc Lai Châu
Nghe em nhắc ngày Mường Tè, Thu Lũm
Con gái Hà Nhì không biết hẹn đùa đâu.
Con gái Hà Nhì quen cái nước rừng sâu
Quen cái mây đậu bên ô cửa nhỏ
Quen cái gió thổi rối bời cái nhớ
Cái nắng chiều bỏng cả đá Lò Ma
Và tiếng mõ trâu lốc cốc lúc chiều tà
Tiếng suối rì rầm hòa cùng tiếng lá.
Con gái Hà Nhì khéo thêu thùa khâu vá
Đã đẹp người mà nết lại đẹp hơn
Ngày cúng Trời biết dành chén rượu thơm
Mừng mẹ cha tết được thêm một tuổi
Mâm cơm cúng ấm sang mùa vụ mới
Vẫn lặng thầm bát canh gạo phần anh.
Những bản Hà Nhì chênh vênh giữa trời xanh
Có mạch nước núi hóa thành vườn ruộng
Và đồi sả nồng nồng hương chiều xuống
Nếp nhà trình đá núi níu lòng nhau.
Mùa này dã quỳ vàng rực Lai Châu
Hoa thắp lửa dẫn ta về Thu Lũm
Nâng chén rượu say trong nhau cùng uống
Để một lần ta mãi với Lai Châu.
Nguyễn Hòa Bình