Những mùa Sơn tra đến muộn
Cô đơn bao giấc mơ gầy
Rải sương vắt ngang chiều đợi
Bàn chân bước lệch giêng hai.
Mùa qua. Thương những ban mai
Khắc khoải bóng người phía gió
Mắt ai cong xuống đêm dài
Ngủ ngoan nhé ngày dang dở.
Ta hay mùa đông nức nở
Để mùa sơn tra sớm tàn
Thầm trách ông tơ chậm bước
Nên đành lỗi hẹn mùa thương.
Sơn tra tựa hình trái tim
Nên em gọi là trái nhớ
Anh ngồi đốt đỏ hao gầy
Chỉ nghe nhói chiều lá đổ.
Bao lần hẹn thề với gió
Mà sao vẫn cứ lệch mùa
Ta mãi đi về hai phía
Bao giờ nối tròn lời ru…
Kiều Duy Khánh