Có một ngày rồi em sẽ ra đi
Ngày ấy chẳng còn xa xôi nữa
Mỗi chiều tà anh ngồi bên ô cửa
Mắt đượm buồn nhìn về cõi hư vô…
Anh yêu ơi!
Em nhớ anh vô bờ
Hồn em hóa ngọn gió mềm chải mãi
Mái tóc anh – thời gian phủ trắng mờ
Mỗi đêm buồn, anh thức dậy đọc thơ
Trời trở lạnh, hơi thở em nồng ấm
Ấp iu, lan tỏa trong tà áo của anh
Ôm ấp da thịt em thật chặt
Anh đừng giữ những chiếc áo em từng mặc
Dù nó đẹp, bền và nhiều kỷ niệm biết bao
Những phụ nữ nghèo – anh hãy gửi trao
Cho họ mặc – xóa bớt đi lạnh giá
Anh sẽ nhìn thấy em trong hình hài của họ.
Những tấm ảnh của em
anh đừng treo lên nữa
Em biết: Tim anh nỗi nhớ đã chất đầy
hình bóng em.
Nhớ em
anh hãy đến với các con
tìm trong chúng bóng hình mẹ chúng
tìm trong chúng khát khao cháy bỏng
em của thời con gái xa xôi
Hãy cười lên anh ơi!
Hãy ôm các cháu yêu thật chặt
Ôm thay cả phần em – người bà hiền đã khuất
Kể cho chúng nghe chuyện cổ tích ngày xưa
Ngày xưa
có một đôi vợ chồng nghèo yêu thơ
yêu cuộc đời và yêu nhau tha thiết…
BÙI THỊ SƠN