Chúng tôi đi đâu cũng mang khuôn mặt của làng
Gọi sớm chiều bình yên xênh xao đầu núi
Sống lời của đá cỏ và măng vồng sau mưa
Chúng tôi đo đời mình bằng tiếng chuột rúc.
Chúng tôi được dạy cách đi xa
Cách để sống giữa tiếng mặc khải đường rừng
Chảy từ ngàn năm thiên di
Trong huyết quản những đôi chân phạt lối.
Chúng tôi định nghĩa khuôn mặt làng
Không rộng hơn tiếng cười nơi đầu nước
Máng nước về thênh thang trở dốc
Gột nhọc nhằn những đời con gái, con trai.
Chúng tôi dỗ từng giấc ngủ
Bấm mây trắng trên đầu mười ngón chân
Tiếng nhíp tách giòn tay mẹ
Mưa ngang vai nặng hạt thóc trái nhà.
Tôi xin làm con chim nhỏ làng tôi
Cất giọng vang sâu xa rừng thẳm
Ngực nóng từng lần thơm trước gió
Mang khuôn mặt làng rải khắp muôn nơi…
Lý Hữu Lương