Cuốn lịch mỏng dần không nỡ xé thêm
Ngày cứ thế những niềm mơ thêm nữa
Mùa vẫn thế mặc bão giông nắng lửa
Sợi tóc dần thưa trên đỉnh thời gian.
Xuân ùa về giữa trời đất mênh mang
Sông đời chảy lại mềm lên thao thiết
Ta cứ cháy với lòng ta cùng kiệt
Mặc mai này nhân thế có phôi phai.
Ngồi với nhau ôn lại quãng đường dài
Cụng ly rượu những mất còn, sau trước
Nhẩm phép gì giữa hành trang ta được
Sống cho mình phải là sống cho đi.
Mừng một năm nhiều biến chuyển diệu kỳ
Ta chưa thể dừng chân ngày cạn dốc
Dẫu cuốn lịch cuối năm rồi đã mỏng
Khắc giao thời cạn chén một mầm xuân.
Trung Phong
>>> Xem thêm: Tạp chí Văn nghệ Lai Châu