Đột ngột quá…
Xuân rồi!
Tiếng chim đan say vào gió
Sớm nay gọi nhú mầm xanh
Khi chiếc lá vàng còn ngậm cái run rẩy của mùa đông
Chưa kịp nhớ là mình phải rụng
Ngoài suối Nậm Na
Những cô gái gội tóc vào năm mới
Mái tóc tắm nước trong để tự mình bỏ rối
Vẽ cong nhóng nhánh cầu vồng.
Má em hồng để đá phải bâng khuâng
Tiếng khèn vỡ rụng xuống chiều dang dở
Gỡ những ngày thở buồn lên úa cỏ
Tháng giêng say trong chếnh choáng rượu cần
Em vô tình giấu nhung nhớ vào xanh
Quả còn tung lên, quả còn quên rụng
Hạn khuống tan rồi bàn tay chưa kịp chạm
Qua hết mùa em làm vợ người xa
Mắt nào gầy bối rối cả tháng ba
Hạt ban rụng ghim nỗi buồn mọc rễ
Em bỏ quên chiếc khăn ngoài bậc cửa
Chưa thêu kịp tuổi mình. Piêu ướt cạn ngày mưa…
KIỀU DUY KHÁNH