Tiếng khèn mùa xuân
Gọi rừng hoa táo mèo nở trắng
Em ngồi bên thềm khâu gió khâu mây khâu mưa khâu nắng
Bằng sợi nhớ sợi thương sợi đợi sợi chờ
Anh mặc áo tà pủ đội mũ nồi đen cưỡi con ngựa tía
Bắt đứa gái má đỏ môi hồng về làm vợ
Lòng em rối lanh tay em muốn gỡ
Tim em đã vỡ
Thành trăm nghìn mảnh vụn sương trong
Khèn anh bay qua đèo Khau Phạ
Núi cao bỗng mọc sừng
Khèn anh trôi ngang ruộng bậc thang Tú Lệ
Nếp tan chợt hóa hạt bạc hạt vàng
Khèn anh lẻn vào buồng em
Em nằm ngửa lên mái nhìn anh
Nằm nghiêng sang vách càng thấy anh
Chàng trai có hơi thở thơm nồng rượu ngô
Có nụ cười trắng ngần loài hoa tuyết nở
Xoay đủ chín vòng là hết một đêm
Nghe gà gáy sáng
Nhưng khèn anh gói váy hoa đứa gái khác rồi!
Sao anh không là tiếng khèn mùa xuân
Gọi rừng hoa táo mèo em nở trắng
Giọt mặn giọt chua giọt cay giọt đắng
Từ đôi mắt em rơi như mưa, như mưa, như mưa…
Chá nả ưng gả cho họ Vừ khi ông mối đến thưa
Hoa táo mèo cạn xuân rã cánh
Rụng xuống chiếc khăn em thêu chật kín những nỗi buồn…
Hoàng Anh Tuấn