Hoa núi
Giữa phố chật, người đông
Những chiếc áo chống nắng rộng thùng thình như váy
Tôi vẫn nhận ra những chiếc eo xinh,
Bờ hông căng mẩy.
Cô gái của núi rừng.
Em mỉm cười giấu nụ cười xinh
Trong những tấm khăn choàng nhiều màu sắc
Đôi mắt đen ngời sáng lung linh
Dưới đôi chân mày xanh của núi rừng Tây Bắc.
Mười lăm năm thành phố mình đổi khác
Nhà nối nhà xây tít tắp chân đồi
Em đi làm choàng khăn che mặt
Che nắng, che sương và che khói bụi đường.
Hôm nay quê mình đã đẹp hơn
Điện như sao thắp sáng bầu trời
Hai bên đường hàng cây vút xanh tươi
Và em – người con gái
Đẹp như bông hoa núi
mùa xuân!
BÙI THỊ SƠN