Vườn nhà trồng một cây nhài
Bố thường hái mỗi sớm mai ướp trà
Bây giờ bố đã đi xa
Nở cho ai hái mà hoa trắng ngần
Hương như mây ngát qua sân
Bố thành ngọn gió phù vân ngang trời
Hoa còn biết khóc gió ơi
Đọng trên từng cánh sương rơi buốt lòng
Nắng non phết mật đàn ong
Cõng hương rải khắp ngõ vòng thôn quê
Hoa đêm thắp sáng cơn mê
Hỏi người năm cũ có về vườn xưa
Hương bay vào những song thưa
Trốn trong làn điệu đò đưa của làng
Con đò là mảnh trăng vàng
Sông Ngân bố gọi rồi sang kia bờ
Hoa nhài thơm suốt tuổi thơ
Chén trà tôi rót khói mờ mắt cay
Nhớ năm trời trở heo may
Hoa buồn rụng đắng xuống ngày bố đi…
HOÀNG ANH TUẤN