Thị xã hẹp trong một tầm tiếng gọi
Em bên kia, ta ở bên này
Hai chân núi dấu hai điều hồi hộp
Tim phập phồng mỗi lúc mặt trời lên.
Đã bao lần ta đợi một hoàng hôn
Em soi tóc trên cầu Nậm Cản
Gió phóng túng từ Mường Lay thổi lại
Tóc em bay xõa sóng sông Đà.
Dòng Nậm Lay gợi nhớ một Nậm Na
Thuở thơ ấu ta cùng em đến lớp
Ngôi trường nhỏ bên một dòng suối nhỏ
Mường So ơi, thương nhớ suốt năm ròng.
Thế rồi thôi hun hút chia ly
Ta lạc bước giữa phấn son đường phố
Em ở lại một mình nơi phố núi
Vùi nhớ thương trong se sắt tay người…
Đến bây giờ gặp gỡ hóa xa xôi
Em của ai? Em của ai? Đã khác…
Mây trắng trên tay, trời xanh trong mắt
Thôi, gửi về cổ tích tuổi mười lăm.
Bùi Từ Thiện