Giữa ngày xuân anh lạc vào cõi nhớ
Quả còn hồng vẫn nguyên vẹn trong tim
Mơ sương khói vọng về lời suối kể
Lặng thầm vai núi rưng rưng
Giữa trời xuân anh mơ màng cóm bạc
Bóng dáng em lẩn khuất đỉnh non ngàn
Nghe gió rít, rít từng hồi phía cội
Ta Gia cầu vẫn bắc nhịp yêu thương
Mêng mang giữa xuân trời núi biếc
Anh chông chênh trong chín đợi mười chờ
Trong da diết dặt dìu tiếng tính tẩu
Gọi mời: hãy thức dậy đi em
Giữa ngày xuân anh gọi em khản giọng
Đàn đứt dây thăm thẳm một tiếng lòng
Bên sườn núi hàng mộc miên đứng lặng
Bụi mưa bay hay dòng lệ giăng giăng.
PHẠM ĐÀO