Đêm ngàn sao, đèn đường tắt lịm
Nhường lối trăng sáng dọc đường đi
Những lung linh cao áp quen thuộc
Chỉ còn ánh trăng thanh rọi khắp triền đồi.
Bỏ quạt mát, điều hòa và căn phòng điện thoại, ti vi
Tôi bước ra khung trời rộng lớn
Luồng gió mát thổi nhẹ
Ngân tiếng ve đêm hè
Chộn rộn tiếng dế tuổi thơ.
Đêm mất điện vùng cao
Thấy hồn mình giàu có
Đã rất lâu tôi chẳng còn nhớ rõ
Thiên nhiên xanh mát nhường nào.
Hình như đã rất lâu tôi bó mình trong cuộc sống hiện đại bao người
Quên tiếng lòng thầm thĩ
Lũ trẻ khu phố ra sân chơi “bịt mắt bắt dê”
Tiếng cười không phát từ trò game thân thuộc
Vài cô bác chuyện trò rôm rả
Hàng xóm thật gần, không khóa cửa sớm như mọi đêm.
Người ta kể chuyện khó khăn sinh hoạt hôm nay
Khi điện mất, gió nồm bức bối
Đầu nguồn nước khô hạn
Cánh rừng ngã xuống rồi
Cây non chưa kịp thế ngôi.
Nghĩ về những nỗi niềm mất điện
Có lẽ cuộc đời sẽ cần những khoảng trống
Để mình thấy nên gìn giữ từng cánh rừng
Dòng sông không trơ đáy.
Đêm
suy tư bao điều
Yêu thiên nhiên, lòng người xích lại
Khêu đèn dầu, tim đèn thấu tỏ
Trăm nỗi muôn sinh.
PHÙNG HẢI YẾN