Các anh đi khi Tổ quốc nguy nan,
Bị cói vắt vai, hai bàn tay trắng,
Tấm áo nâu sồng, hai sương một nắng
Đôi chân trần đi mở lối quê hương.
Rầm rập đoàn quân hướng về Tây Bắc,
Dũng mãnh tiến vào giải phóng Điện Biên.
Mỗi bước anh đi, trên đường chiến đấu,
Có bước chân nào in lên dấu chân xưa?
Dấu chân cha ông bốn ngàn năm đi mở đất.
Có dấu chân đi, không còn trở lại!
Cả bước chân về, nặng trĩu thời gian.
Bên tượng đài bất khuất hiên ngang,
Hỡi! Những người lính năm xưa:
Hai mươi vạn quân viễn chinh
còn bàng hoàng khiếp sợ
Các anh đã là người chiến thắng,
Máu tô thêm cho trang sử hào hùng.
Hợp về đây thành Trung đoàn 81
Trọn ân tình vẹn nghĩa với quê hương.
Chiến tranh đã luyện các anh thành gang thép
Buông súng hạ sao rồi, biến sỏi đá thành cơm.
Bao thế hệ qua vẫn thảo, vẫn thơm,
Vẫn trong sáng giữa cuộc đời bình dị
Tạc vào thời gian những người hùng thế kỷ
Như mãnh hổ qua rồi còn để lại dấu chân.
XUÂN CƯỜNG