Cửa núi

Những ô cửa của người

Thiêm thiếp canh giấc mơ no – đói

Những mộng mị hèn – sang, danh – lợi

Những ô cửa ngủ rồi dưới đáy rong rêu

Tôi đi hoang tìm tuổi thơ mình

Mở cửa núi

Ngã ba sông rờn rợn

Nậm Na gầy xương đá cứ chuồi lên

Gió thổi vấp, tiếng mèo hen ngấp ngoải

Hình hài tôi đấy thuở lên năm

Bãi đá ngổm nghiêng cun cút chân trần

Bước khác cha văng mình chập chuội

Thân mồ côi bầm dập đá mồ côi

Tôi gọi mẹ

Gió sông Đà cướp lời qua núi

Tiếng mẹ vỡ rồi

Còn mỏng lắm tiếng ơi.

Mở cửa khe Noong Tan

Gặp lại bầy dơi

Lũ Dơi mang mặt người cứ bò lùi trên vách đá

Nhìn tôi, đứa con rơi.

Của tôi, của tôi… Dẫu đau đớn thế

Tôi đã đi bạc tóc cổng người

Tôi đã mở mòn chân cửa núi

Giờ cửa nước

Tôi không mở nổi

Thôi. Tuổi thơ ơi dưới đó cũng sao, trời.

Đỗ Thị Tấc


Bài viết liên quan


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.