Con chim cu gáy

Tối muộn, lão về đến nhà. Trận bóng chuyền hơi với hội bạn già giờ cần như ăn cơm, uống nước hàng ngày. Mồ hồi bóng lưng trần, nhễ nhại mướt vòm ngực săn cuộn giấu tuổi. Mở cổng, lão ngồi phịch trước cửa. Cái sân gạch nóng đỏ táp vào mặt lão hình ảnh sét bóng vừa xong.
Hội bạn già trong đội bóng chuyền hơi cũng đủ thành phần. Lão hưu non giờ xin chân bảo vệ, hai cặp vợ chồng ông giáo, ông chánh án là hưu trí, mấy lão nhập nhàng ngũ tuần là dân buôn ở chợ trung tâm và Hiền. Mỗi chiều ba sét, phân đội chấp nhau hũ rượu, vại bia, thứ bảy, chủ nhật còn ngày thường thể dục để xương khớp bớt lạo xạo, đêm kê cao gối ngủ mê mệt vì vận động.
Hai đôi vợ chồng hưu trí cặp với Hiền, đội còn lại năm thằng đực rựa. Xong sét ba khi ti vi bắt đầu điểm tin thời sự tối của VTV, cả đội bắt tay chào nhau kết thúc vẫn không quên bình luận các pha bóng không thành, cú chuyền hai đẹp như kẻ chỉ hay pha vẩy bóng trên cao trúng đầu ăn điểm… rộn rã khoảng sân nhà văn hóa khu mươi phút trước khi tắt điện khóa sân.
Hôm nay, lão quên lấy chìa khóa trước khi tắt bóng nên quờ quạng túi áo, cốp xe không được đành quay lại bật điện. Bốn bóng sáng rọi từ trên cao xuống xiên bóng lão bốn chiều vào nhau. Lão khựng người như phanh gấp bánh trước, nhìn chiếc bóng vạm vỡ của mình, tiếng thở dài buốt tận chân không ra được.
Bỗng quả bóng chuyền từ phía sau lướt qua mặt, lão xoay người vừa tránh bóng vừa muốn biết chắc chắn người ném:
– Làm sét nữa không anh?
Lão chụp quả bóng ôm ghì trước ngực quay người lại, phút chốc, vẫn kịp nhận ra ánh mắt của Hiền dừng ở khoảng ướt nhớt nháp của quả bóng đang dính vào ngực lão.
– Anh lo em mệt.
Hiền đánh trống lảng nhưng thái độ rất cương quyết:
– Thêm sét nữa mà phải ăn cơm một mình thì không được trách em.
Sĩ diện của thằng đàn ông đi hơn nửa thế kỷ tiếp dũng khí cho lão không khác máu hăng thời choai choai xách dép đi tán gái. Sét bóng 1 – 1 ở cái tuổi lục tuần của lão chắc vài lần phát, đỡ sẽ lê lết. Tay đập bóng về cuối sân, lão mạnh miệng:
– Sợ gì? Vào sân.
Hiền cười, lướt qua lưng lão sang sân, mùi mồ hôi đàn bà chưa từng hết hấp dẫn với lão. Trước đây là vợ lão, giờ là Hiền. Đúng ý lão.
Lão xong bữa tối cũng vừa đến giờ phim ở VTV3, sẵn nước đun sôi trong phích lão hãm ấm trà mạn một mình. Từ tầng ba vọng xuống tiếng tụng kinh gõ mõ của vợ bứt rứt. Lão thấy cô độc quá! Tiếng mõ cô độc lạc câu kinh hay lão cô độc? Nhấp chén trà đầu, lão ngả lưng trên ghế mây, vân vê qua lớp áo ba lỗ chỗ bàn tay nhớp nháp mồ hôi của Hiền chạm vào ngực khi lão lúi húi khoá cửa chiều nay.
Căn nhà ba tầng, mặt tiền bảy mét thênh thang so với mấy ngôi nhà cấp bốn chật chội xung quanh giờ rộng rãi hơn khi chỉ có hai vợ chồng lão ra vào sớm tối. Phòng khách kệ tủ, tràng kỷ gụ bóng loáng chễm chệ phân nửa vẫn đủ chỗ để cả đội bóng chuyền hơi của lão tụ tập liên hoan ngày cuối tuần.
Về khuya, tiếng mõ lóc cóc dội vào đêm, lão khó chịu với tiếng rì rầm khấn nguyện của vợ ra mặt nên rút quạt giấy trên kệ tủ, xách ghế ra hiên hóng mát. Dưới sân, mấy chậu cây cảnh no nước rung lá, con cu gáy giật mình khi đèn sáng xòe cánh nhảy cành trong chiếc lồng gỗ đánh bóng vec-ni dưới lớp vải nỉ màu ghi trùm kín. Con chim cu gáy của thằng Út như con bồ câu ta, cả ngày lù rù gáy. Có lần, lão nhắc thằng con:
– Tao chả thấy nó được nước non gì? Ăn uống mất thời gian.
Thằng Út sẵng giọng:
– Bố buồn cười. Con thích. Kệ con.
Vợ lão cũng rủ rỉ:
– Chim phải về rừng, con phóng sinh mà làm phúc.
Nó nhất quyết không thả, thao thao cả trăm thứ nào đây là con cu cườm hiếm gặp, móng trắng, mỏ mỏ đỏ… Nó thao túng tâm lí mẹ bằng nhân duyên gặp gỡ với con chim quý hiếm thì nhất định phải giữ dù thiếu chim mái. Bây giờ, nhờ con cu gáy lão vợi bớt những buồn bã cắn cấu trong người mỗi đêm về.
Gần giữa đêm, đèn đường tắt. Con chim cú gáy vẫn gật gù giọng trơn len vào dư âm tiếng mõ, tiếng đọc kinh vừa dứt. Vừa đặt lưng xuống giường, điện thoại lão rù rù tiếng chim cu gáy. Lão vừa đặt âm thanh riêng cho tin nhắn và cuộc gọi của Hiền sau set bóng chiều muộn. Điều hòa bật chưa kịp mát, lão tắt rồi mở tung cửa sổ. Đêm. Trăng non như móng tay ấn thành vết trên ngực trái của lão. Cài đặt âm thanh mức nhỏ nhất, đẩy ánh sáng màn hình hết cỡ, zoom chữ to mà thiếu cái kính lão đọc chữ được chữ mất. Người lão lại phừng phừng như con gà cắt tiết chưa chết bị nhúng vào nước sôi. Không thể bật điện, vợ lão nằm ngay phòng bên cạnh, chút ánh sáng lọt qua cửa lờ mờ thì bà ấy thức trắng cả đêm. Quay lại giường, lão nằm giơ điện thoại trước mặt. Tay cầm tay gõ, chữ có dấu chữ không nhưng đủ vui để lão cười một mình rồi chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay trực bảo vệ, nửa đêm lão dậy bắn thuốc lào sòng sọc. Tiếng điếu rít khè khè chả đêm nào không làm đàn chó giật mình nhảy phắt ra cổng sủa inh ỏi. Thằng bé cùng làm xin nghỉ về thăm vợ đẻ, cả tuần lão trực ở cơ quan, trời oi, phòng bảo vệ như lò hỏa thiêu cho đến gần sáng lão mới về nằm nghỉ. Cuối khu tập thể là phòng của Hiền, từ ngày gia nhập đội bóng chuyền hơi, lão vẫn ước có đêm được ngồi trên chiếc giường đệm bông lau chắc nịch, mặt sát mặt vị khăn piêu, áo cóm.
Lão lang thang một vòng quanh sân, rón rén ghé mắt qua khe hở cửa sổ hi vọng tấm rèm bị bỏ quên không buông. Lão ghí sát mặt hi vọng rồi quay ngoắt người, lão phe phẩy quạt ngồi trên ghế đá dưới gốc cây mắc cọop tự ngẫm, tự cười. Tuy đã đến tuổi nghỉ ngơi nhưng lão tự thấy mình chưa già hẳn, làm bảo vệ lại được gặp gỡ nhiều người, sống đỡ nhàm chán. Trực bảo vệ chia ca cùng đồng nghiệp nên ngày nghỉ lão vẫn sáng hội cờ tướng, chiều bóng chuyền hơi.
Trời đêm dịu dần, tán lá mắc cọop lao xao. Chùm quả trĩu cành, bắt đầu ngả vỏ màu vàng nhạt thơm mát cả khoảng sân rộng. Lần gặp Hiền đứng hong tóc dưới tán hoa mắc cọop gần cuối giờ đổi ca trực khiến lão muốn dừng thời gian ngay ở khoảnh khắc ấy. Chiếc áo cóm màu hoa mắc cọop bó sát vòng eo mềm như vòng dây quấn quanh chiếc ghế mây hằn vân tuổi. Lão mê mẩn thẫn người hóa tượng. Thằng bé cùng làm, vừa đến đặt cuốn sổ giao ca đợi lão ký, cúi đầu sát tai lão:
– Chị ấy đẹp chú nhỉ? Cô nhà chú cũng đẹp.
Thằng khỉ. Câu nói của nó kéo giật lão về khi đang quá chân bước vào địa đàng. Nó gõ gõ cái bút bi nháy mắt tinh quái:
– Thôi, chú ký đi mà về. Phần còn lại… để cháu.
– Mày cứ liệu hồn.
Đêm ấy, lão nhận ca trực khi đã ngà ngà say. Nằm trên chiếc giường một ọp ẹp, cựa người là rung lắc, kêu cót két, lão hậm hực bật dậy rồi ngồi phập xuống, mấy thang giường rơi cong xuống nền gạch hoa trút giận. Chiếc búa đinh lão nện vào chân giường toác vết, nứt thành đường loằng ngoằng như vẽ. Kiếm cớ, lão lè phè cơn say đập cửa phòng Hiền:
– Hiền ơi!
Hiền vọng ra:
– Anh say rồi. Về ngủ đi. Đây là khu tập thể đấy.
– Tập thể gì? Đâu? Có ai mà tập thể? Mình em làm tập thể à? Cho anh làm tập thể với nhé!
Cánh cửa im kín mở toang va vào tường rồi bật ngược lại, Hiền túm chặt cánh cửa, đôi mắt giận dữ:
– Anh không về ngủ là anh coi thường em.
Lão chột dạ:
– Không. Không bao giờ anh coi thường Hiền… Hiền…
Hiền nghiêm nghị:
– Anh về phòng ngủ đi, cổng cơ quan em sẽ đóng giúp anh.
Lão thập thững về phòng, miệng không thôi lè nhè mà chính lão không nhớ mình đã nói gì khi tỉnh lại. Nhưng lão luôn tiếc.
Đang mơ màng chuyện đã qua, bỗng chiếc điện thoại trong túi quần rung, giọng con chim cu gáy làm mấy con chó đang quẩn chân lão nhảy vọt sang bên hóng hớt. Bàn tay lướt trên phím chữ nhanh hơn so với ngày đầu bấm xóa. Tiếng quả mắc cọop chín rụng trong đêm lộp bộp bên ngoài, trong căn phòng cuối khu tập thể, điện vẫn sáng.
Ngày không trực, sáng sớm, lão bị đánh thức bởi tiếng mõ vọng từ tầng ba xuống. Mắt cay xè, kèm nhèm dính chặt mí, lão quờ tìm điện thoại. Chiếc samsung note10 lạnh ngắt, ngủ quên dưới gối. Dụi mắt, mở zalo vuốt lướt cuộc trò chuyện, cảm giác lâng lâng chờ đợi. Dưới sân, con cu gáy sáng nay đổi nết, cúc cu giọng trơn đôi lần rồi đổi tràng dài giọng cà lăm thánh thót. Từ tầng hai nhìn qua cửa sổ, lão nghe rõ cả tiếng bước chân, vỗ cánh của nó trong lồng. Vài năm nay, vợ lão ăn chay niệm phật, chay tịnh lão cả chuyện gối chăn, lão với con chim cu gáy đang vật lộn trong lồng có gì khác?
Chim cu gáy có đôi, thằng con mang về mỗi con trống, cho ăn, thay nước đúng cữ sáng chiều mà lão cứ thấy nó thiếu. Thoáng bóng người đi qua nó lại lao từ cành cây xuống cửa va hàng nan chuồng, chếnh choáng. Sau vài lần tông cửa con cu gáy đã biết hãm đà lùi lại, nhảy sang góc chuồng nhìn hộp thức ăn chán ngắt. Thằng con xót chim, bàn tính làm cho nó sân chơi rộng rãi. Vợ lão vẫn nhất nhất:
– Chim cu sống có đôi có cặp, thả nó về rừng biết đâu nó còn được đoàn tụ.
Có thằng con trai độc đinh, dù lão chả thích chim cò nhưng nó muốn thì lão chiều:
– Nó thích thì để nó nuôi. Thả vèo ra kia chắc gì về được đến rừng hay lại nhảy vào lồng mấy thằng săn chim đang giữ con mái.
Khoảng sân bên trái nhà, lão mua đủ các loại cây cối để làm vườn chim. Con cu gáy rón rén nép góc chuồng, chân giẫm lạch tạch khi thấy cửa chuồng mở dần ra, ánh nắng vàng rực trong mắt. Lần đầu thả cửa, nó thò đầu ngó nghiêng, thăm dò. Lão chốt cửa sắt khu vườn nhìn con chim vui vẻ trổ giọng trơn ngay cửa chuồng qua mắt lưới B40:
– Ý tưởng của mày hay phết đấy con ạ. Chim phải có rừng, tao trồng thêm mấy gốc chanh leo, mướp đắng làm giàn ở trên cho đám đào này vừa được mát vừa có chỗ cho chim chơi.
Vợ lão tay vòi lia lia khắp góc sân tưới nước nguýt dài:
– Rừng tự nhiên mới tốt, chứ mấy cây đào, cây si của ông lấy đâu mà rừng.
– Tạm thế đã, con sẽ kiếm thêm ít cây cảnh để cho xanh nhà. Con đi làm đây.
Thằng con nổ máy ra khỏi nhà thì câu chuyện cũng kết thúc. Lão thong thả cà phê trước khi quây bàn cờ tướng ở khu phố chờ xế chiều sang sân nhà văn hóa khu tụ họp với đội bóng chuyền hơi.
Dư âm của đêm qua vẫn rạo rực trong người, lão xuống cầu thang vòng thẳng vào bếp, bữa sáng của lão đã được vợ chuẩn bị sẵn, úp lồng bàn để đó. Tiếng mõ lóc cóc từ tầng ba vẫn vọng xuống đều đều. Từ ngày thằng con tai nạn chết trên đường đi cấp cứu, vợ lão cả ngày xếp gót ngồi thiền, ăn chay sám hối, tụng kinh gõ mõ có thiết gì đến lão. Căn nhà ba tầng thiếu hơi người. Thằng trai độc đinh, lão vẫn tự hào có thằng cắp nón chống gậy khi chết. Ai mà ngờ, lão lại tiễn con. Lão vạ vật rượu chè cả năm rồi chảy máu dạ dày cấp. Tưởng đi. Lão sợ chết. Lóp ngóp vận động sau cơn nguy kịch:
– Bà đừng ăn chay nữa, nhà còn hai người hai chế độ…
Vợ lão lặng lẽ gỡ chim tần tẩm bổ cho lão, im lặng né tránh cặp mắt hau háu của lão dán lên người. Vợ lão đẹp. Dấu hiệu tuổi già thoáng qua trên cơ thể. Vết chân chim khóe mắt buồn buồn không giấu được vòng một tròn trĩnh trong chiếc áo nâu rộng. Cổ họng lão ngèn nghẹn phi lên lao xuống, dấm dứt chả khác con chim cu gáy ở nhà nghe tiếng con mái gọi phía xa xa.
Đĩa xôi lạc, bát muối vừng được để lại chỗ cũ sau khi lão bốc vài nắm, vo tròn rồi trệu trạo nhai cho xong bữa. Mắt lão không rời điện thoại trên tay, lúc thở dài lúc cười tủm tỉm. Tiếng con cu gáy. Ánh nắng như sợi chỉ màu xiên qua tán lá bàng lấm tấm đốm vàng, đốm đen, đậu trên lưng làm vòng cườm ở cổ con cu gáy lấp lánh ánh huyền. Con chim bay ra khỏi lồng đáp xuống tay lão đang xòe mấy hạt cám. Nó nhìn lão rồi cúi xuống mổ vào giữa lòng bàn tay khiến cám tung tóe ra xung quanh. Lão hề hà với nó:
– Chán ăn hở? Hay tao thả mày ra nhé! Trả tự do cho mày nhé.
Con chim đạp chân trên tay lão, ánh mắt sáng xanh như đốm lửa lập lòe trong rặng tre cạnh mộ thằng Út những ngày nắng nóng. Nó làm lão nhớ thằng con. Thả nó đi lão cũng không đành. Chăm nó như chăm thằng con bé bỏng, nó ra khỏi chuồng có biết đường mà về rừng? Có tìm được con mái?
Ngày nghỉ, Hiền loanh quanh dọn phòng ở, giặt giũ, thu dọn sớm để đi đánh bóng. Chiếc điện thoại trên tay mở lên lại tắt. Thói quen lướt facebook, cày phim không còn thú như đợi tin nhắn.
Căn phòng là thế giới khác biệt với bên ngoài cánh cửa. Chiếc khăn piêu treo góc tường nép sau bộ áo cóm màu hoa mắc cọop vẫn nhắc Hiền về căn nhà sàn bên dòng suối đỏ nước mùa lũ. Mẹ ngồi bậc thang chênh vênh đợi mùa. Dòng lũ cuốn bố đi từ khi Hiền chưa ra đời nên mẹ lúc tỉnh lúc mê từ ngày ấy…
Bất ngờ, lão xuất hiện trước cửa, xăm xăm khiêng ghế phụ Hiền dọn nhà. Mồ hôi vã như tắm, lão đón cốc nước chanh Hiền vừa thả thêm đá, cố tình đặt những ngón tay của mình đè lên dấu ngón tay thon in bên ngoài cốc nước bốc hơi mát lạnh.
Rướn người đặt chiếc cốc lại bàn, lão nhìn Hiền:
– Hiền này, chiều nay em nhớ về đội của anh nhé.
– Các anh cứ chia đi, đội nào cũng được.
– Những thằng cha kia nó bám em thế, em cũng nên từ chối chứ?
– Bạn bè cả.
– Ai chả biết nó mê mệt em, vợ nó lù lù đó, em ….
– Anh quá đà rồi.
– Mấy thằng cha ấy có gì hơn anh? Anh… hay em cho…
Chưa dứt lời, lão chụp tay, giật người Hiền về phía mình rồi xoay người ghì sát vào tường. Mặt sát mặt, Hiền nép đầu buông xuôi trên cánh tay lão yếu đuối khiến trống ngực lão dội từng hồi, dồn hết lên mặt. Gân mặt vần đỏ như mào con gà trống chọi không điều khiển được đôi tay thô, vồ vập lượn đường cong như vuốt vành trăng non. Hơi thở gấp gáp át tiếng quạt gió ù ù bên cạnh…
Hội cờ tướng khu phố giải tán khi đến giờ ăn trưa chứ không phải kết thúc ván cờ. Ván dở để nguyên hiện trường chiều tiếp tục. Lão thường xem chứ không đủ tầm cân não với mấy cụ. Lại hay văng bậy quá đà, các cụ vỗ mặt giảng dạy thì buổi tiệc cờ coi như xong.
Sực nhớ con chim cu gáy, lão băng qua đường, tay cầm cập mở khóa cổng, chạy thộc vào vườn chim, mắt dớn dác tìm như tìm đứa con lạc. Chiếc lồng treo cành bàng lủng lẳng, tấm vải nỉ phủ trùm kín chiếc lồng gỗ đánh bóng vec-ni. Lão ngồi phệt ngay dưới gốc cây, ừng ực nước mắt nuốt nghẹn. Rút điện thoại trong túi quần, lão mở zalo chat:
– Nó đi rồi.
Tiếng cu gáy giọng trơn rung trên tay:
– Nó được trở về nơi nó sinh ra.
– Hẫng.
– Khó quên nhưng sẽ quen.
Vợ lão gọi nhắc giờ cơm trưa. Bụng réo mà không đói. Lão nấn ná thêm mấy tin chát mới đứng dậy định đi vào.
Cúc cu… cu… cu…
Từ trên cành bàng chìa ra đường lớn, con chim cu gáy đứng vững chãi, ưỡn ngực gáy liên hồi một tràng dài. Thấy lão, nó sà xuống đậu trên vai, chiếc móng trắng nhọn kim đâm nhẹ vào da thịt như vết bấm móng tay mỗi đêm trực cơ quan. Lão quên cái nóng gần trưa, để con chim nhảy nhót quanh người. Nó như thằng con trai lão, giữ để chăm bẵm hay buông để nó trở về với thiên nhiên? Lão ngửa mặt nhìn bầu trời xanh vời vợi lại nhìn nhìn chiếc lồng gỗ đánh vec-ni sáng trống chùm tấm vải kín mít. Lão chủ ý trong đầu, nếu bước vào cửa sắt, con cu gáy không bay ra ngoài lão sẽ giữ lại. Lão vừa chạm cửa, con chim bấm vuốt trên vai lão lấy đà bay vọt lên sân thượng, đảo một vòng, nó xà vào bậu cửa sổ gian phòng của thằng con trai, ngửa cổ cất tiếng gáy cúc cu…cúc cu… như mũi tên nó lao thẳng về hướng rừng.
Con chim cu gáy đã bay về rừng.
Lão thẫn thờ bên cửa sổ. Nắng hắt rát mặt, lão xoa xoa hai bàn tay vuốt mặt, vuốt mái tóc hoa râm bù xù sau cơn say. Bất giác, lão mơn trớn bờ môi khô khát nước của mình, ngồi phệt xuống nền nhà mát lạnh. Chợt nhớ ra đêm qua, lão say.
Gần đât, bữa cơm chiều, lão thường xuyên không về nhà. Trận bóng chuyền kéo lão đến tận khuya kể cả không phải ca trực. Có đêm, lão về khi trời gần sáng, vợ lão bó gối vò võ đợi trên ghế, lão áy náy nhưng lại cộc cằn để giấu cảm giác bất an trong lòng:
– Trẻ con đâu nữa mà phải đợi.
Vợ lão vẫn nhẹ nhàng:
– Ông về là tôi yên tâm rồi. Thôi, ngủ sớm đi.
Lẽo đẽo theo chân vợ lên tầng ba, lão về phòng ngủ khi ánh điện phòng bên vẫn lờ mờ sáng.
Đêm qua cũng vậy, lão chẳng nhớ mình đã về bằng cách nào. Trong đầu lão, vẫn chỉ vang vang lời Hiền dằn vặt:
– Em chuyển công tác. Đây là cách tốt nhất để trả anh lại cho chị ấy.
Lão bất ngờ, tu cạn cả bình rượu dự định xuyên đêm của cả hai người. Lão say. Say như đêm trăng giữa tháng, dưới tán cây mắc cọop ngát thơm quả chín rụng đầy…
CHÂM VÕ

Bài viết liên quan


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.