Người đàn bà hạnh phúc, người ta có thể cười, có thể khóc, có thể hờn giận, làm nũng, được chiều chuộng từ những điều bé nhỏ. Hạnh phúc không chỉ là được tặng một món quà giá trị, đôi khi chỉ là một lời nói cũng đủ để trái tim người đàn bà tan chảy. Người đàn bà hạnh phúc là người có thể làm những điều mình muốn mà không phải đắn đo sẽ ra sao, sẽ thế nào.
Người đàn bà cười, không hẳn họ đang vui. Nước mắt từ trong sâu thẳm, đến kiệt cùng của nỗi buồn, người đàn bà đau, muốn hét lên, muốn khóc to lên mà nước mắt lại chảy ngược. Nỗi đau gặm nhấm tâm can, trơ lì cảm xúc, họ nhìn đời với con mắt vô cảm, lặng câm!
Người đàn bà khóc, không hẳn họ buồn. Tột cùng niềm vui, cảm xúc vỡ òa họ cũng khóc. Ươm mầm hạt giống chín tháng mười ngày, họ cho ra đời một sinh linh bé bỏng, cảm nhận niềm hạnh phúc vỡ òa, nước mắt là niềm vui. Đi qua niềm đau, người đàn bà mới nhận ra thế nào là bình yên hạnh phúc, nước mắt đó là sự chia tay một thời nông nổi. Ngày mai, cuộc sống mới nở hoa.
Tôi đã đọc đâu đó một câu “Đàn bà đo hạnh phúc của mình trong quanh quẩn đàn ông”. Điều đó có gì sai không? Người con gái xinh đẹp với muôn vàn ước mơ và hoài bão, gói ghém tất cả vào hành trang cất kỹ xuống đáy hòm để bước chân vào một cuộc sống với một người lạ. Tự dẹp bỏ những thói quen của bản thân để làm quen với những điều lạ lẫm rồi coi đó là hạnh phúc. Đến một ngày người đàn bà chợt nhận ra, đã từ lâu mình không còn được là chính mình. Hạnh phúc lúc bấy giờ không phải như những gì mình đã nghĩ, rằng được nâng niu hay chiều chuộng. Người đàn bà khi ấy, hạnh phúc chỉ cần là sự sẻ chia.
Khoác lên mình manh áo vừa đủ, người đàn bà vội vã bươn bả với đời, với người mà quên mất bản thân mình cần cái chi và muốn cái gì. Một chút thời gian thôi cho buổi chiều yên ả, cũng mất dần bởi rau, gạo, cá, tôm. Trong ánh nắng nhạt dần của buổi hoàng hôn, người đàn bà nhuộm đầy nỗi đau với cái nhìn thảng thốt. Câm lặng không nói thành lời, tiếng con trẻ làm giật mình ngắt quãng niềm đau.
Người đàn bà lặng câm trong bốn bức tường, giam mình gặm nhấm với ngàn vạn câu hỏi vì sao và tại sao. Chợt nhận ra, hạnh phúc chỉ là ảo tưởng, ánh sáng vỡ òa, nước mắt lặn vào trong. Hạnh phúc là một tấm chăn hẹp mà người này đủ thì người kia sẽ thiếu, co kéo thế nào là do kẻ ở bên trong. Người đàn bà nhận ra, tấm chăn không thể làm ấm cơ thể người mà do cơ thể người làm cho chăn ấm. Hạnh phúc giản đơn, người đàn bà cười!
Ai bảo đàn bà cô đơn là đàn bà không hạnh phúc. Chiếc áo cũ cởi ra áo mới lại mặc vào. Tô thêm chút son hồng và ánh mắt vừa đủ sâu, đàn bà cũ lại là đàn bà mới. Bước chân xuống đường, ngân nga câu hát, ánh mắt rạng ngời, đàn bà hạnh phúc là đó chứ ở đâu.
Đàn bà hạnh phúc biết chiều chuộng bản thân, tìm niềm vui trong những điều bé nhỏ. Gom đủ tiếng cười, lấp đầy ánh mắt, đo đam mê trong cuộc sống trụi trần. Đi qua nỗi buồn, người đàn bà mạnh mẽ dũng cảm hơn. Đủ niềm đau, người đàn bà giấu mình trong lặng lẽ, khép mắt lặng thầm và chầm chậm bước đi.
Trong cơn mưa hối hả, người đàn bà không bước đi vội vã, thản nhiên đón nhận những giọt nước mặn mòi từ trong tâm. Mưa khóc!
Không còn ước một bờ vai, không còn ước một bình minh chói lọi. Đàn bà hiểu rằng, hết mưa thì trời hửng nắng, hết đêm rồi sẽ lại ngày, chẳng có niềm đau nào vĩnh viễn, chẳng có hạnh phúc nào là vĩnh hằng. Đàn bà ngồi gặm nhấm thời gian, tự làm lành vết thương khắc khoải – thành sẹo – vết sẹo dài chẳng kém nỗi đau!
Bỏ lại phía sau lưng, bước về với biển, chân trần trên cát, tiếng hét hòa trong tiếng sóng, biển ồn ào xóa sạch những niềm đau. Người đàn bà trút bỏ hết lo âu, hòa tan vào trong biển, gột rửa những bẽ bàng.
Ngày mai, phía trước là bầu trời đầy nắng
Đàn bà cười, mênh mang!
Người đàn bà hạnh phúc, dẫu một mình vẫn cảm thấy vui!
Nguyễn Chanh