Thuở xa xưa núi ở trong lòng biển
Núi rất xanh và biển rất trong
Biển dịu dàng ôm ấp núi vào lòng
Núi mềm mại bóng xòe mơn man biển
Nhưng vạn vật phải đâu là bất biến
Một ngày kia biển quên mất thề nguyền
Mỗi bình minh đàn hải âu bay lượn
Và ngợi ca biển xinh đẹp, mịn màng
Sao hoài phí quẩn quanh bên sườn núi?
Nàng cần đến bến bờ xa vời vợi
Để ngắm nhìn muôn cảnh sắc diệu kỳ
Lời ngon ngọt dụ dỗ biển ra đi
Khuất xa mãi…
Núi bơ vơ trơ trọi
Núi bạc đầu nhớ mãi dáng biển khơi
Rồi một ngầyg biển lang thang mỏi mệt
Khắp bến bờ xa lạ, chông chênh
Biển bỗng thấy cồn cào da diết
Nỗi nhớ non ngàn nhuộm biển trắng thành xanh
Hỡi em yêu! Biển biếc của anh
Dù không được ngập tràn trong biển nữa
Núi vẫn kề bên em sừng sững bức tường thành
Chở che em suốt bốn mùa nắng gió…
Bùi Thị Sơn