Ngón tay mỏng như lá
em chuốt mi
Bờ mi dày như cỏ
vút xanh ngạo nghễ
Làn mi ơi! Buồn gì mà nặng trĩu?
Ngón tay run rẩy lần tìm sợi mi cong.
Từng sợi mi dài vướng vít thương đau
Đa đoan thậm khổ!
Bờ mi oằn trĩu
Thẳng
một nét
chênh vênh.
Nét mi hẹp – rối bời
Nét mi cong – đắm đuối
Em chuốt mi
Nụ xuân thì muốn thắp lại thêm một lần trên mắt
“Cạch!”
Em… rơi!
Đôi mắt to tròn không thấy gì ngoài khoảng giữa
Đêm và ngày
Nhòe nhoẹt đen trắng trên gương mặt đẹp có đôi hốc mắt vô cảm
Rèm mi dày không tác dụng ngăn bụi xô, òa, vỡ
vương buồn nước mắt.
Em đừng khóc, cô gái mù ơi!
Hãy chuốt mi như thể ngày mai đời ngập trong ánh sáng mặt trời…
PHÙNG HẢI YẾN