Cây ổi ta trước ngõ
Bà trồng tự bao giờ
Cây như bà che chở
Mát cả thời ấu thơ.
Thuở tôi vào lớp một
Cây đã cao ngang trời
Bao hương lòng dịu ngọt
Bà hái phần cho tôi.
Lũ chào mào hư quá
Cứ kéo về nơi đây
Mẹ bảo rằng ăn quả
Phải nhớ người trồng cây.
Chợt nhìn lên tóc ngoại
Bạc trắng màu heo may
Và thấy mùa quả ngọt
Thơm ra từ lòng tay.
Bà gánh mùa lên chợ
Hương ổi thơm lối về
Ôi biết bao khó nhọc
Mốc thâm vào nón mê.
Rồi một chiều tôi khóc
Trên tay người già nua
Cây giống như người vậy
Dồn ngọt thơm cuối mùa.
Năm nay bà đi vắng
Cây ổi buồn điều chi
Lũ chào mào hư quá
Trộm quả rồi bay đi.
Lại một mùa ổi chín
Rụng đầy quanh đống rơm
Lớn rồi chợt cay mắt
Thấy tay bà còn thơm.
LÊ ĐÌNH TIẾN