Bà ngoại, mẹ và con gái

Tôi nằm giữa mẹ và con gái, nghe nhịp tim trổ hoa trái bốn mùa. Gần chín mươi tuổi – mẹ tôi như mùa đông khô héo, già nua. Ngoài ba mươi tuổi – con gái tôi tựa mùa hè nồng nàn rực lửa. Còn tôi như dấu gạch ngang nằm giữa mẹ và con gái. Đã ngoài sáu mươi tuổi, tôi – mùa thu nắng không còn rực rỡ. Tôi im lặng, nằm lắng nghe nhịp thở của hai người phụ nữ yêu thương nhất cuộc đời mình…

Mẹ là nguồn ký ức xa xôi. Cám ơn mẹ sinh ra con, cho con được làm người. Vì các con, mẹ suốt đời vất vả. Con ngốc nghếch, vụng về, đoảng vị  quá! Mẹ trải qua bao mùa đông lạnh giá. Khi con đi xa, lo tổ ấm riêng mình. Dẫu trong lòng vẫn ghi nhớ đinh ninh: Bố mất sớm, mẹ mình thiệt thòi lắm! Thời bao cấp, mỗi hạt cơm cõng thêm bao hạt khoai, hạt sắn. Đồng lương còm sao nuôi nổi sáu người con? Ngoài tám tiếng đi làm, mẹ phải thức đêm hôm, làm giá đỗ, muối dưa cà đem bán, lấy tiền nuôi các con ăn học nên người. Con đã có chồng con rồi, dẫu thương mẹ cũng chỉ là thương suông thôi! Mẹ bảo: “Nợ lần hồi, con ạ. Con đừng nghĩ ngợi nhiều, con nhé! Gắng bảo ban con cháu ngoan hiền. Giữ nếp nhà làm rạng danh tiên tổ…”. Thương các con, mẹ tôi không bao giờ kể khổ. Con hình dung đêm đêm, mẹ lén khóc thầm vì nhớ bố – người chồng tài hoa, yêu thương mẹ hết lòng. Thương các con, mẹ dựng vợ gả chồng, tìm niềm vui trong các con, các cháu. Thời còn trẻ, mẹ là hậu phương cho chồng mình phấn đấu. Giờ mẹ khuyên: “Con gái cũng phải học thành tài. Con gái phải sánh ngang con trai. Giỏi việc nước, đảm việc nhà mới phải…”. Lời mẹ khuyên, con ghi nhớ mãi. Con học đi, học lại đến ba lần để bù lại cho tuổi thanh xuân vì hoàn cảnh không được học hành đến nơi đến chốn. Con phấn đấu làm tròn lời mẹ đã khuyên con…Các con con giờ đã lớn khôn, con đã có rể hiền, dâu thảo.  Dẫu cuộc đời không trải nhiều giông bão, cũng lắm thăng trầm để có được hôm nay. Cháu trai, cháu gái, nội ngoại đủ đầy. Nếp nhà mẹ vun trồng cháu con gìn giữ mãi.

Bên này mẹ, bên kia con gái. Bà ngủ ngon, cháu hé môi cười. Mẹ thấy lòng vui quá con ơi, ước khoảng khắc hạnh phúc này không vụt trôi đi mất. Mẹ bỗng thấy cay nơi khóe mắt, vì biết rằng sự thật chẳng mãi còn… Mẹ ngắm bà, lại ngắm nhìn con: Ba thế hệ đàn bà trong chiếc giường bé nhỏ. Người ta bảo: “Đời là bể khổ”. Phút giây này mẹ mãn nguyện vô cùng. Xin lỗi con khi mẹ lại quay lưng để ôm trọn mùa đông của mẹ. Bà già rồi, con còn rất trẻ – mùa hè con còn ấm áp tương lai. Ngủ ngon để sớm ngày mai, con lại bắt tay làm những điều mình thích. Con lại làm bao điều có ích như  mẹ như bà làm những việc tự tâm. Con hãy viết những điều nhân văn, dẫu thế sự còn nhiều ngang trái. Mình cứ sống thuận theo lẽ phải, sống bao dung, nhân ái, con à! Những cám dỗ tầm thường con hãy tránh xa. Được sống thật là mình mới thật là hạnh phúc.

Đêm nay mẹ cồn cào thao thức, nhớ khi xưa con khóc tiếng chào đời. Trái tim mẹ đập gấp những nhịp vui, thấy đời này có thêm bao ý nghĩa. Con đã trưởng thành và thành công hơn mẹ. Đó là con hiếu nghĩa với mẹ rồi. Các cụ bảo “Nước mắt chảy xuôi”, nhưng mẹ biết các con thương mẹ lắm! Hãy cố gắng giữ gìn tổ ấm, chăm lo chồng con – hạnh phúc của đời mình. Bảy sắc cầu vồng dẫu huyền ảo, lung linh, mãi xa vời và chỉ là ảo ảnh. Mẹ biết con không bao giờ so sánh những hơn – thua, được – mất với người ngoài. Bởi con hiểu rõ mình là ai, mình làm gì và tự hào về mình như thế! Gia đình mình trải bao thế hệ, vẫn luôn luôn giữ đẹp nếp nhà. Dẫu mai này mẹ có đi xa, mẹ vẫn nở nụ cười mãn nguyện…

Đêm không ngủ lòng ngập tràn thương mến. Tôi nằm yên trong cái kén của mình. Tôi nằm yên trong chiếc giường nhỏ xinh. Hạnh phúc nằm giữa mẹ và con gái. Hơi thở mẹ thơm như cánh đồng lúa đang thì con gái. Hơi thở con vương hương sữa thuở nào. Sự thật này đâu phải chiêm bao. Sự thật này quờ tay là giữ được.

Bùi Thị Sơn

 


Bài viết liên quan


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.