Bản Tà Chải nằm sâu trong dãy núi cao, mùa xuân đến cũng đẹp tựa tranh. Những cây đào, cây mơ xen lẫn cây mận đua nhau bung nở hoa rực rỡ. Những loại hoa núi rừng này ở Tà Chải nhiều vô kể. Không chỉ trên rừng, trên nương mà ngay ở những chái nhà của những người Mông, hoa đào, hoa mận nhiều không đếm xuể. Những thân cây xù xì vỏ, mốc thân mà nhiều hoa đến lạ. Ở bản này, cây đào phai to cổ thụ, tỏa nhánh và đơm hoa nhiều nhất là của nhà ông Giàng Sinh. Chẳng biết có phải do ông đẻ được một cô con gái xinh như tiên không mà cây đào năm nào cũng đỏ cả một góc trời, đẹp mê mẩn. Từ lúc Mẩy Thanh (con gái của Giàng Sinh) đến tuổi biết xúng xính váy áo, cây đào càng đẹp, càng khoe sắc. Chẳng thế, khi Mẩy Thanh đến tuổi cập kê, mấy thanh niên trong bản, thậm chí ngoài bản ngày nào cũng lấm lét đi qua lại chỉ để nhìn trộm bóng dáng cô.
Người trong bản ai cũng khen Mẩy Thanh xinh đẹp. Đôi mắt đen láy, to tròn, khuôn mặt thon gọn thanh thoát, khi Mẩy Thanh cười, một bên má lúm đồng tiền hiện ra thật duyên dáng. Mỗi lần trong xã, trong bản có lễ hội, Mẩy Thanh mặc trang phục truyền thống đi trẩy hội cũng là lúc các ánh mắt của những chàng si tình đồ dồn vào cô. Nhưng Mẩy Thanh còn muốn đi học, còn muốn học đại học, nên dù có bao con mắt đang thèm thuồng, muốn hỏi cưới về làm vợ, Mẩy Thanh cũng không để ý. May mắn, ông Giàng Sinh cũng hiểu chuyện nên không cấm việc học hành của con. Ngày Mẩy Thanh đi học đại học, cả bản vui như hội. Ở bản này, người đi học được đại học chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà cũng chỉ toàn con trai chứ con gái mới có Mẩy Thanh là người đầu tiên. Ước mơ là cô giáo về dạy cho các em trong bản của Mẩy Thanh đã thành hiện thực.
Lần đầu tiên xa nhà, ngày nào Mẩy Thanh cũng nhớ bản nhỏ, nhớ cây đào bên mái hiên nhà, nhớ cánh rừng già phía trước nhà, nhớ những trảng ruộng bậc thang buổi chiều hoàng hôn mùa nước đổ. Tối nào, Mẩy Thanh cũng gọi điện về nhà, nước mắt rơm rớm nhớ bố mẹ, mỗi lần như vậy, mẹ cô lại an ủi: “Cả bản có mỗi con là con gái được đi học đại học, con hãy cố gắng học thật tốt nhé”. Mẩy Thanh chỉ biết mình phải nỗ lực thật nhiều để trở về quê hương, góp sức cho bản làng thêm giàu mạnh, tươi đẹp. Bốn mùa xuân cũng trôi qua nhanh chóng, Mẩy Thanh trở về nhà với tấm bằng đại học loại giỏi, bố mẹ, dân bản vui lắm. Chú Linh – Bí thư Chi bộ bản còn hứa sẽ đề cập chuyện của Mẩy Thanh với xã, mong xã tạo điều kiện để cô được thực tập và giảng dạy tại trường tiểu học tại xã. Chỉ sau ít tháng, Mẩy Thanh vui mừng được nhận công tác tại điểm trường cách nhà mười lăm cây số. Con đường đến điểm trường Trung Chải toàn đèo cao, khá khúc khủy, ngày nào Mẩy Thanh cũng đi sáng sớm đến tối muộn mới về. Từ ngày Mẩy Thanh đi học về, đám con trai trong bản càng ước muốn có được cô về làm vợ. Trong đó, có A Sình, suốt bao năm trời theo đuổi, tán tỉnh mà Mẩy Thanh vẫn không đồng ý. Nhà A Sình to nhất bản, có cả một nương thảo quả rộng mấy hecta, đàn trâu phải mấy chục con, ruộng nương thì năm nào cũng gặt được hàng trăm bao thóc. Mẩy Thanh không thích A Sình bởi cái tính ăn nói sỗ sàng, hay khoe mẽ. Mẩy Thanh càng chê, A Sình lại càng thích thú. A Sình tuyên bố, dọa dẫm đám trai bản rằng: “Mẩy Thanh là của tao, tao cấm đứa nào dám léng phéng tới gần”. Nhiều chàng trai sợ sệt cũng không dám bén mảng tán tỉnh Mẩy Thanh. Có lần, thằng A Sình nhìn thấy Mẩy Thanh nói chuyện tươi cười với Chiêu Lềnh (người bạn ở gần nhà của Mẩy Thanh), hôm sau nó tìm gặp Chiêu Lềnh ở đoạn đường vắng, hầm hố quát, ra uy. Chiêu Lềnh không sợ vẫn gặp Mẩy Thanh thì bị A Sình đánh. Mẩy Thanh nghe tin cũng tức giận tìm đến A Sình nói lý lẽ, nhưng hắn không nghe còn trêu ghẹo thêm. Cũng bởi vậy mà Mẩy Thanh xin bố mẹ ở lại trường, thi thoảng về để đỡ chạm mặt A Sình.
Ngôi trường của Mẩy Thanh nằm trên cao, xung quanh trồng bao nhiêu đào, mận. Chiều nào cũng vậy, sau mỗi giờ học, Mẩy Thanh cũng đến nhà học sinh để trò chuyện với phụ huynh, hiểu thêm về hoàn cảnh của từng đứa trẻ trong lớp. Mẩy Thanh còn nhớ rõ buổi chiều của một ngày đầu đông, vừa tan dạy, cô đi ngay đến nhà Thào Hoa, vì đã mấy ngày nay, Thào Hoa không đến lớp. Mùa đông trên cao gió rít mạnh, lạnh đến tận xương tủy. Đi được nửa đường, Mẩy Thanh nghe tiếng kêu cứu yếu ớt, thất thanh vang vọng lại. Mẩy Thanh lần theo âm thanh đi đến gần phía bên vực sâu gần cuối con đường dẫn lên đồn biên phòng. Đến gần cây gạo trơ trụi lá, Mẩy Thanh phát hiện người rơi xuống vực rất giống Thào Hoa.
– Có phải Thào Hoa không?
Mẩy Thanh cất tiếng gọi to hòa lẫn trong tiếng núi rừng sâu thẳm.
– Cứu em với cô ơi, em đau quá! – Thào Hoa cố hết sức nói thật to.
Mẩy Thanh nhìn xuống dưới, thấy Thào Hoa bám chặt vào những dây thân cây leo, treo người lủng lẳng. Không đợi chờ lâu, Mẩy Thanh chạy một mạch lên đồn biên phòng gọi thêm người đến cứu. May thay, Mẩy Thanh gặp được Phong đang đi xuống núi, cô vừa nói vừa vội kéo Phong đến bờ vực để cứu Thào Hoa. Phong vội vàng hất tay Mẩy Thanh, chạy ngược lên đồn biên phòng, Mẩy Thanh có chút thất vọng, nghĩ là chiến sỹ trẻ này vì sợ mà bỏ chạy. Mẩy Thanh đứng lại hét thật to: Có ai không cứu người. Tiếng của cô vọng lại trong gió chiều nghe thật vô vọng. Mẩy Thanh đang loay hoay tìm đường xuống cứu Thào Hoa thì nghe tiếng Phong từ xa:
– Cô gì ơi, có dây thừng đây, thả xuống cho người ở đấy bám lấy, chúng ta kéo lên.
– Tôi tưởng anh… Mẩy Thanh ấp úng nói.
– Tưởng gì nữa, nhanh lên nào, người ta không chịu được nữa đâu, Phong vừa nói vừa cho sợi dây thừng xuống chỗ Thào Hoa.
– Cầm lấy dây thừng đi cô bé, cô chú ở trên sẽ kéo lên.
Thào Hoa dùng hết sức bám chặt lấy dây thừng vừa thòng lòng xuống, Phong và Mẩy Thanh từ từ kéo lên. Thào Hoa thoát khỏi vực sâu, người ngất lịm đi. Phong nhanh tay bế bổng cô bé, chạy một mạch đến trạm y tế. Sau đêm đó, Thào Hoa đã tỉnh, rất may người chỉ bị thương nhẹ. Mẩy Thanh hỏi bố mẹ cô bé mới hay, vì hoàn cảnh gia đình không cho phép, Thào Hoa phải nghỉ học, phụ giúp cha mẹ việc nhà, việc đồng áng. Chiều hôm ấy, trên đường đi về, Thào Hoa mải đuổi theo con dúi, trượt chân rơi xuống vực. Mẩy Thanh giải thích cho bố mẹ Thào Hoa hiểu việc học rất quan trọng, hãy tạo điều kiện cho cô bé được đến trường. Tai nạn hôm ấy khiến bố mẹ Thào Hoa thức tỉnh và cho cô bé đi học trở lại.
Cũng từ hôm ấy, Mẩy Thanh và Phong thường xuyên trò chuyện với nhau hơn. Mẩy Thanh nhìn thấy trong đôi mắt của Phong luôn có sự lạc quan, yêu đời đến lạ. Những buổi chiều đông năm ấy, ngoài những buổi tuần tra biên giới, Phong cùng Mẩy Thanh đi vận động học sinh ra lớp. Tình yêu cũng dần chớm nở và lớn dần trong trái tim hai con người. Hơn một năm tìm hiểu, lần đầu tiên Mẩy Thanh dẫn Phong về ra mắt bố mẹ trong buổi sáng mùa xuân ấp áp. Cây đào bên cạnh nhà nở hoa rực rỡ. Những cánh hoa màu hồng phất nhẹ trong gió, thoang thoảng đưa hương ngọt ngào. Cả hai đứng dưới gốc đào hứa hẹn, trao duyên. Phong hứa tết này sẽ về thưa chuyện với bố mẹ. Mẩy Thanh đỏ má, e thẹn gật đầu, chờ đợi. Phong xin phép đơn vị trở về Thái Bình ăn tết với gia đình. Hành trang của chuyến đi ấy, Phong mang theo cả những khấp khởi và hy vọng ở nơi biên cương xa xôi. Nơi ấy, Phong không chỉ có tình yêu với biên cương Tổ quốc, có bản làng mà còn có cả tình yêu lớn của đời mình.
Nửa năm trôi qua, Phong vẫn chưa quay lại. Mẩy Thanh gọi điện không biết bao lần nhưng không thể liên lạc được với Phong. Cô đã lên hỏi đơn vị nhưng chỉ nhận được câu trả lời: Bố mẹ Phong gọi điện lên Bộ Chỉ huy Bộ đội Biên phòng tỉnh, xin đơn vị cho Phong chuyển công tác. Tình yêu và những lời ước hẹn ngày nào bên gốc đào già nở đầy hoa khiến Mẩy Thanh suy sụp một thời gian dài. Mỗi ngày Mẩy Thanh vẫn lên lớp và đi trên con đường cả hai đã từng đi, cô vẫn nuôi hy vọng có ngày Phong quay trở lại…
Năm nay, cây đào bên mái hiên của nhà Mẩy Thanh vẫn nở rộ hoa. Chỉ vắng không nghe tiếng Mẩy Thanh cười trong trẻo như mọi năm. Những ngày tết cận kề, Mẩy Thanh cũng chẳng thiết mặc váy áo, chẳng thiết lễ hội. Ngày nào cũng ra mái hiên nhìn hoa nhớ người. Đang bần thần nhìn xa xăm nơi cánh rừng già, Mẩy Thanh thấy Phong đứng trước mặt. Hai người ôm lấy nhau không ai nói một lời. Những cánh đào rơi phủ trên mái tóc dài của Mẩy Thanh, đôi mắt nhòe lệ vì nhớ nhung khiến Phong càng thương yêu cô hơn. Cuộc gặp gỡ bất ngờ cũng mở thêm cho Mẩy Thanh biết thêm chuyện bất ngờ mà cô không tưởng khác. Hóa ra, ngày Phong về quê, A Sình đã lén lút theo Phong đến bến, lái xe đâm vào Phong, gây tai nạn. Phong bất tỉnh phải đưa vào Bệnh viện Đa khoa tỉnh cấp cứu rồi được bố mẹ lên đón và xin chuyển tuyến về Hà Nội. Điều trị một thời gian, Phong xin phép bố mẹ lên đơn vị vào nói chuyện có người yêu trên biên giới. Bố mẹ Phong nhất quyết không đồng ý cho con lấy vợ trên Lai Châu và dọa nếu Phong không nghe lời thì đừng nhìn mặt bố mẹ. Phong đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng, thời gian xa Mẩy Thanh càng khiến cho anh thêm nhớ nhung. Phong quyết định tìm cách khuyên nhủ bố mẹ và trở lại biên cương xa xôi ấy. Đôi chân bị của Phong đã bước đến bên Mẩy Thanh đúng như ước hẹn.
Nụ cười xuân đã nở trên bầu trời, nụ cười Mẩy Thanh cũng trở lại trên môi. A Sình đã bị công an bắt và trả giá cho hành động của mình. Còn tình yêu của đôi lứa ấy cũng trở nên đẹp như bức tranh có hoa đào đua nở mùa xuân. Lời ước hẹn mùa xuân vẫn vang vọng nơi núi rừng Lai Châu cùng Mẩy Thanh và Phong đến chân trời hạnh phúc, đong đầy tin yêu.
THANH HIỀN
>> Xem thêm: Tạp chí Văn nghệ Lai Châu