“Khúc giao mùa” là cảm xúc tiếc nuối, chênh chao nhung nhớ với những chiêm nghiệm rất đời, rất thực của tác giả Bích Ngọc.
Em bận rồi quên cả đã đi qua
Một mùa thu
Lá phơi vàng ngõ vắng
Nắng nương soi lối đi về xao xác
Và hơi may khắc khoải gọi đông sang
Em bận rồi quên cả mùa đã nhen
Trời lạnh lắm
Rét luồn theo thung nhỏ
Xua hơi ấm đi rồi đâu còn nữa
Một khoảng không
Mây giăng mắc sương mờ
Em bận rồi thành ra kẻ thờ ơ
Mùa đông ấy
Đến bao giờ chẳng rõ
Trời đã đổi đất chuyển mùa thêm nữa
Chỉ riêng mình mãi kỷ niệm không phai.
:>> Xem thêm: Tạp chí Văn nghệ Lai Châu