Từ thuở cha đi
Vì quê hương yêu dấu
Vì Miền Nam chiến đấu
Đến hôm nay theo dấu con vào thăm
Đường cha đi miệt mài năm tháng
Đường bốn mùa tiểu thuyết tím yêu thương.
Như nghe trong hoang dại tiếng lạ thường
Tiếng gầm xé! Tiếng rung đường kèn kẹt
Tiếng đạn réo! Tiếng oán thù oan nghiệt
Tiếng đêm về! Trong tiếng hỏa châu rơi
Áp tai nghe sùi sụt tiếng thương đời
Tiếng cuối cùng trên môi như gọi mẹ
Tiếng đất trời, tiếng vào đời khe khẽ
Tiếng chân về, lặng lẽ lúc tinh mơ.
Chỉ nghe thôi mà chưa thấy bao giờ
Dấu thời gian, trơ trơ như dấu hỏi
Dấu thành quách nồng cay mùi đạn khói
Cây cỏ buồn, chưa hết nỗi thương đau…
Đường quân reo, quằn quại những kẽm gai
Đường giải phóng lần theo mùi cỏ dại
Đường huyền thoại đi vào trong huyền thoại
Những nẻo đường khắc khoải dấu chân nghiêng.
Vì miền Nam máu thịt của đất thiêng
Có chị Tám, anh Hai, cô Ba, má Bảy
Có nửa trái tim Bác Hồ ở đấy
Chung chặng đường lịch sử mấy ngàn năm.
Để hôm nay cho con được vào thăm
Thấy tận cùng, trong lòng đời thổn thức
Miền Nam ơi, ôm cả trời hạnh phúc
Hạnh phúc nào hơn, con được đến bên người.
XUÂN CƯỜNG