Trong mỗi người, có ai không khỏi rộn ràng say đắm khi mùa xuân tới, có ai không cảm thấy lòng ngập tràn phơi phới, con tim khát khao giao cảm, hòa nhịp với thiên nhiên đất trời khi mỗi độ xuân sang. Giai điệu mùa xuân cùng hòa tấu tạo nên bản giao hưởng cuộc sống ngọt ngào, trong trẻo vang vọng khắp nơi nơi: “Mùa xuân ơi, ta nghe mùa xuân hát bên kia trời/ Đồi núi xanh ngời/ Đâu đây tiếng đàn cầm buông lả lơi/ Đâu đây tiếng lòng tôi nghe tí tơi”.
Tôi đã nghe tiếng mùa xuân gọi làm những tia nắng tinh nghịch nhảy nhót trên sườn núi. Từng vạt nắng vàng trải dài qua thung lũng, ngập tràn khắp muôn nơi báo hiệu mùa xuân đã về. Trên khắp các mỏm đồi núi đá, cánh rừng hoa đào ngủ yên trong mùa đông bao tháng ngày, nay bỗng xôn xao thức tỉnh, cựa mình khe khẽ chuẩn bị bung những cánh hoa phớt hồng còn đọng những giọt sương long lanh đón chào một mùa xuân mới ngọt ngào yêu thương.
Bước đi của mùa xuân dùng dình thật chậm như giúp tôi níu thời gian lại để cảm nhận thiên nhiên đất trời sâu hơn và nhận ra vạn vật sau giấc ngủ đông dài nay trở mình thức dậy hồi sinh. Từng hạt mầm ủ sâu lòng đất nay cựa mình thức giấc, chồi non tươi mát vươn mình bung chiếc lá xinh xanh mướt, nụ hoa chúm chím, tròn trịa đang tách mình chìa ra cánh hoa phớt hồng xinh xắn, tất cả như vỡ òa đón ánh nắng lung linh tươi sáng của mùa xuân đang rắc vàng trên khắp quê hương. Thỉnh thoảng, cái rét nhẹ nhàng có ghé thăm như vị khách không mời mà đến nhưng không còn tê buốt nữa mà trở nên dịu dàng ngọt ngào hơn.
Xuân về cũng là những ngày cuối năm khi tết đã cận kề, không khí đón xuân thật náo nức tươi vui. Lòng người rộn ràng xao xuyến tựa như cánh hoa bung nở. Tôi mơ hồ trông thấy đàn từng đàn chim én lượn bay trên bầu trời xanh đang tìm về tổ ấm. Phải chăng đó cũng là tâm trạng của con người trước mỗi mùa xuân, rồi ai đi xa cũng sẽ tìm về mái ấm gia đình yêu thương sau một năm bôn ba mưu sinh kiếm sống. Dù thành công hay thất bại, gia đình vẫn dang tay ôm vào lòng đứa con của mình. Họ vẫn trở về chốn bình yên nơi có những người thân yêu đang mong đợi. Thành kính thắp nén nhang cuối năm báo cáo tổ tiên công việc làm ăn của năm qua. Khói hương thơm nghi ngút tỏa khắp nơi, căn nhà trở nên ấm cúng lạ kỳ bởi tiếng cười nói xôn xao của bao thế hệ trong ngày gặp mặt cuối năm. Phút đoàn viên ấy giúp mỗi người có thêm niềm tin sức mạnh để khởi đầu cho một năm mới, mùa xuân mới tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Xuân đến trong tôi gợi những kỷ niệm yêu thương thời thơ ấu trở về. Những đứa trẻ tràn ngập hạnh phúc khi được diện trên mình tấm áo mới, cầm trên tay những bao lì xì đỏ thắm khoe khắp xóm. Bất chợt tôi thấy mình đôi lúc mình đã vô tình lãng quên những kỷ niệm ấu thơ ngọt ngào ấy bởi những lo toan, mưu sinh của cuộc sống. Tự hứa với lòng mình, dù công việc có hối hả đến đâu tôi sẽ cố gắng thu xếp để về đoàn tụ với gia đình ngày tết. Được chuẩn bị trang trí ngôi nhà xinh xắn bằng những chậu hoa cúc rực rỡ, những cành đào cành mai khoe hương sắc kiêu kỳ lộng lẫy. Được cùng mẹ đi chợ xuân tươi vui rộn rã, rồi tất bật giúp mẹ chuẩn bị lá dong, đỗ, thịt cho công cuộc quan trọng nhất là gói bánh chưng. Tối đến quay quần bên nồi bánh, ấm trà nóng và kể lại cho nhau nghe những chuyện ngày xưa. Chao ôi! Bao điều giản dị mà vô cùng hạnh phúc. Anh em tôi thì vô cùng thích thú tranh nhau thức cả đêm để trông coi nồi bánh và ngóng chờ vài chiếc bánh chưng nhỏ bé xinh xinh mà mẹ cố tình gói cho chúng tôi mỗi đứa một cái. Sáng mai ra, chúng tôi kiêu hãnh cầm bánh đem khoe với lũ trẻ con hàng xóm. Công việc trang trí, sửa soạn đồ đạc, dọn nhà chuẩn bị tết tuy có vất vả nhưng niềm vui, hạnh phúc ngập tràn.
Khi đã trưởng thành, con người đã trải qua bao thăng trầm của cuộc sống nhưng mỗi khi tết đến xuân về lòng tôi vẫn thổn thức đến lạ kỳ. Bởi đó là tiếng gọi từ trái tim, một niềm thúc giục trở về đoạn tụ với gia đình ngày xuân. Nỗi nhớ quê da diết, cháy tận tâm can như lời thơ Trịnh Bửu Hoài đã viết “Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp/ Quê nhà một góc nhớ mênh mông”. Nơi quê nhà, người cha người mẹ già đang còm cõi, ngóng trông từng đứa con trở về để rồi vỡ òa niềm hạnh phúc khi được đón cháu con, hay tủi thân nghẹn ngào khi hay tin “tết này con không về”. Thế đấy, mùa xuân của đất trời mãi tuần hoàn, tươi trẻ còn mùa xuân của đời người là hữu hạn. Bởi vậy nhà thơ Xuân Diệu đã từng vội vàng, cuống quýt, tham lam ôm, riết lấy mùa xuân, níu kéo mùa xuân “ Tôi muốn tắt nắng đi, muốn buộc gió lại”. Tuổi xuân của đời người giúp ta có hoài bão, ước mơ, có công danh sự nghiệp và tình yêu, có tất cả mọi điều mong muốn. Mùa xuân của đất trời đến sẽ làm thời gian của đời người ngày một ngắn lại, mùa xuân như nhắc nhở ta hãy biết trân quý những điều tốt đẹp của cuộc sống, quý trọng giây phút bên người thân, bên gia đình.
Xuân mang đến những yêu thương nồng nàn, trước vạn vật tinh khôi con người cũng trở nên thắm thiết hơn, gắn kết với nhau hơn. Mưa xuân phơi phới bay vương trên mái tóc người thiếu nữ làm vấn vương ánh nhìn của chàng trai. Nắng xuân mới thêm hồng đôi má trẻ thơ đang tung tăng đến trường. Mùa xuân đã khiến hai trái tim trái dấu hòa chung nhịp đập, với những rung cảm đầu đời, với những hy vọng nhớ nhung dỗi hờn. Đôi lứa yêu nhau tay trong tay đi giữa mùa xuân. Tôi đã nghe thấy tiếng thì thầm gọi của mùa xuân. Gọi tiếng chim hót trong ánh bình minh, gọi mùi hương hòa vào cơn gió mát, gọi tình yêu đến hòa tấu bản nhạc muôn điệu của cuộc đời.
Một năm nữa sắp trôi qua, mùa xuân mới lại bắt đầu ta hãy sống chậm lại, nuôi dưỡng cảm xúc để nghe nhịp đập của con tim mình, lắng nghe âm thanh êm đềm của cuộc sống cho dù đó là bản nhạc rock ồn ào cuộn sôi, hay đó là bản nhạc Ballad trữ tình êm ái. Sống đủ yêu thương để không phải hối tiếc.
Lam Giang