Mời em thăm chốn sơn khê
Một lần đến để mãi về nhớ non
Gái núi giờ chẳng còn son
Tre già lại mọc măng non ngập rừng…
Không như thành phố tưng bừng
Nơi đây êm ả một vùng bình yên
Các cô sơn nữ hồn nhiên
Vẫy vùng suối vắng tắm tiên từng bầy
Khèn bè thả vút cung mây
Trời xanh sà xuống nối ngày dài thêm,
Đầu mường chẳng cắm lá kiêng
Trai rừng quý khách khắp miền xa xôi.
Người miền núi chẳng nhiều lời
Yêu ai, chỉ thoáng mắt cười biết ngay
Mộc mạc, dân dã, thẳng ngay
Say ai, cứ mãi say hoài không thôi…
BÙI THỊ SƠN