Trót mê giọng hát ngọt lừ
Bỏ rừng, xa núi, em tương tư rồi
Em về thành thị xa xôi
Quên mường, quên bản, quên tôi một thời
Bông ban đẹp nhất rừng ơi!
Cầu mong em sống một đời bình yên
Bao năm vắng bóng hình em
Bất ngờ gặp lại, lệ hoen mi trào
Là em xưa thật đây sao
Bông ban cánh rũ ủ bao u sầu
Biết đi đâu? Biết về đâu?
Khi không còn được làm dâu xứ người.
Thấy em dọn cỏ ven đồi
Lưng cong dấu hỏi, nụ cười héo queo
Thôi về với đất quê nghèo
Váy đen, áo cóm, khăn piêu đợi chờ
Quên đi năm tháng dại khờ
Về quê hương với bạn bè thân quen
Sáng mai
tia nắng lại nhen
Và em
lại hát
và em
lại cười
Cầu cho
sân khấu cuộc đời
Em không phải diễn
một người
hai vai.
BÙI THỊ SƠN