Đỉnh Fan xi Păng
Đá chồng đá
Chỉ mây và gió
Không tiếng giun, tiếng dế
Không cánh chim chuyền cành
Tôi gặp quả cà gai
Đỉnh trời nhọn hoắt.
Triệu năm trước trời sinh mọi vật?
Núi rũ mình cho đất về xuôi
Chỉ còn bộ xương hình hài đá núi
Trần trụi và hốc hác
Tạc Fan xi Păng.
Trần gian mưa gió chuyện thường
Sao trời cũng ào ào giông tố?
Càng cao càng gió
Có phải trời xanh là ảo giác trần gian?
Mưa vuốt mặt các vị La Hán
Gió buốt mặt người.
Hỏi đá, đá có nhớ xuôi?
Đá lặng im giấc ngủ xanh trời
Nước mắt thành sông thành suối
Nhìn lên tóc núi bạc mây chiều.
Lên đỉnh trời
Dẫu một thoáng chạm vào mây trắng
Chạm một kỷ lục
Quả cà gai làm chứng
Cũng đủ tôi ngơ ngác đến bây giờ.
NGUYỄN NGỌC TUNG