Ba bẩy năm bố đi xa
Sao tiếng khóc vẫn vỡ òa trong con?
Nỗi đau ập đến dập dồn
Con không nén nổi, lệ tuôn ngược lòng.
Thương mẹ vất vả long đong
Ngược xuôi tất bật thay chồng nuôi con
Giấu con bao nỗi tủi hờn
Việc nhà, việc nước sớm hôm tảo tần.
Đêm mẹ sàng gạo giữa sân
Mượn vầng trăng sáng, tập vần dạy con
Mẹ ủ giá đỗ sớm hôm
Cà, dưa muối để bán buôn cho người
Mong sao kiếm được chút tươi
Các con phấn khởi, mẹ cười rưng rưng.
Hôm nay nhớ lại chuyện này
Mẹ ơi hai mắt con cay, cay xè?
Ngày ấy, con đã tự thề:
Ra công tác sẽ trở về nhà thôi
Cùng mẹ trồng sắn ven đồi
Chăm đàn em nhỏ cút côi của mình.
Thế rồi lụy bởi chữ tình
Con đi… để mẹ một mình âu lo
Lòng mẹ rộng lớn vô bờ
Quén vun hạnh phúc từng giờ cho con.
Lớn rồi mà mãi chẳng khôn
Mang hình hài mẹ, tâm hồn của cha
Cúi xin trời rộng bao la
Cho con mãi được cài hoa màu hồng.
Vu Lan mẹ có hay không
Đêm con nhớ mẹ quặn lòng núi xa?
THY SƠN