Bốn mốt năm dằng dặc trôi qua
Em nước mắt nhạt nhòa
Đã vón lại thành viên sẹo mắt
Hồn anh ngập xót xa
Bốn mốt năm trôi qua
Chưa đêm nào anh ngon giấc
Bởi biết em thao thức
Xót thương anh vô bờ
Thương con nhỏ bơ vơ
Em cắn răng… không đi bước nữa
Xót mẹ già run run tựa cửa
Dõi bóng hình con tít tắp cõi xa xăm
Mẹ lén con dâu gạt nước mắt khóc thầm
Em càng thêm day dứt
Nén đau thương, ngày ngày lên lớp
Giảng bài cho học sinh
Như nhìn thấy bóng hình
Đôi mình thời thơ ấu
Đất Lai Châu yêu dấu
Ôm trọn anh trong lòng.
Anh đã hóa thân
Vào chồi xanh, lộc biếc
Dù em ngàn lần thương tiếc
Dù xác anh chẳng về được đâu
Hồn anh đêm đêm vẫn kê đầu
Cùng em trên gối cưới
Bốn năm nhớ thương khắc khoải
Tóc em đã pha sương
Em – nghị lực phi thường
Nuôi hồn anh bất diệt.
BÙI THỊ SƠN