Dễ gì quên hoa láp

Dù biết tên của loài hoa dại trắng nhỏ mong manh là xuyến chi, song tôi vẫn thích gọi là hoa láp như dân bản quê tôi vẫn gọi. Mùa này hoa láp đang nở rộ mênh mang. Hoa láp nở chỗ bãi hoang. Hoa láp nở dưới chân đồi. Hoa láp nở sát bìa rừng. Hoa láp nở bám rìa nương. Hoa láp nở trên bờ ruộng. Hoa láp nở ven lối nhỏ. Hoa láp nở tại cổng bản. Và hoa láp nở ngay trong vườn nhà.

Tuy là hoa dại, nhưng hoa láp lại là thứ hoa trai bản hay hái tặng người thương. Cũng bởi hoa láp đẹp nhu mì thân thiện; hoa láp đẹp mong manh thuần khiết; hoa láp đẹp mộc mạc tinh khôi; hoa láp phô màu tuyết dưới nắng tươi; hoa láp mềm mại không làm đau tay người… nên trai bản mới thích hái loại hoa này để tặng người con gái mà mình muốn cả một đời gắn bó.

Vốn gốc quê bản nên tôi cũng hái hoa láp tặng người mình thương như lẽ tự nhiên. Em không phải gốc quê bản như tôi. Bố mẹ em đều là người miền xuôi lên nơi non cao chạm mây để lập nghiệp. Nhưng có gì khác lạ đâu, em được bố mẹ sinh ra tại miền rừng, lớn lên trên miền rừng thì từ lâu em cũng đã thành người quê bản.

Nhớ lần đầu tôi tặng em hoa láp. Buổi chiều hôm ấy, tôi cùng em tản bộ đến thăm nhà một người bạn dựng sát chân đồi. Che trên đầu hai chúng tôi là những vầng mây trắng trôi thong thả. Ven lối nhỏ chúng tôi bước là cỏ dại xanh mươn mướt và những vạt hoa láp đang miên man nở. Gió và bướm đùa rung rinh những cánh hoa ngờm ngợp màu tuyết. Hoa đồi bãi đẹp giản dị cuốn hút hai chúng tôi. Thần linh núi rừng dường như muốn tôi hãy hái tặng em hoa láp giống bao đôi tình nhân nơi quê bản. Tôi bèn dừng lại hái hoa láp để tặng em. Nắng chiều soi lên những cánh hoa màu tuyết trắng. Em khúc khích cười đón nhận hoa láp từ tay tôi. Rồi em ấp nhẹ hoa lên ngực, tiếp đó em giấu mặt vào sau những đóa hoa cánh mỏng và bảo: “Là hoa dại nhưng mà… chúng thật đẹp phải không anh?”. Tiếng của em thoảng ngỡ như hoa nói. Tôi cười. “Phải rồi em! Hoa do người thương tặng mình bao giờ cũng đẹp”.

Sau buổi chiều ấy, tôi còn nhiều lần nữa hái tặng em loài hoa dại đẹp nhu mì mộc mạc. Lần nào em cũng vui cười. Nhìn em cười, tôi luôn tin chúng tôi sẽ mãi bên nhau cùng chiêm ngắm những mùa hoa láp.

Nhưng rồi duyên mệnh nghịch ý người. Bất trắc cuộc đời đã buộc tôi và em phải chia tay trong tiếc nuối. Một cuộc chia tay thật buồn nhưng thanh thản. Bởi lỗi không phải do em. Lỗi cũng chẳng phải tại tôi. Tất cả chỉ vì định mệnh khắc nghiệt chia rẽ. Tôi đã chẳng thể nào chống lại được định mệnh, để rồi thỉnh thoảng lại tự mình hát câu dân ca buồn: “Tiếc nhớ nhành hoa láp/ Tiếc mảnh mo tre mơi/ Tiếc khuôn mặt  xinh tươi của người tình cũ”.

Tôi hát thầm giữa trống vắng một mình. Tình yêu dang dở nào mà chẳng để lại dư âm buồn. Muốn quên đi hoàn toàn thật khó. Ngoài đồi bãi kia hoa láp vẫn đang nở trắng ngần bên cỏ dại. Làm sao tôi quên?

Ừ, dù cố mấy thì tôi cũng chẳng thể quên được. Tôi nhớ về những mùa hoa láp tình yêu. Tôi nhớ về những áng mây chiều trôi trên đầu ngày ấy. Và tôi nhớ tất cả mọi ký ức đẹp về em. Giờ đây em đang sống rất tốt tại một thành phố lớn. Ở nơi đó, không biết có giây phút nào em chợt nhớ về hoa láp?

Hà Phong


Bài viết liên quan


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.