Hẹn mùa sơn tra tới
Về chung một mái nhà
Kết hoa thay quà cưới
Mẹ cha yếu mình thương
Trắng trời sơn tra nở
Nhà mình sửa đã xong
Bếp thơm mùi gạo mới
Ngô cười vàng óng hiên
Góc này kê khung cửi
Góc kia hong sợi lanh
Dệt bốn mùa thương nhớ
Vậy mà… em nỡ xa
Ngày tháng ngày đơn lẻ
Bước chân lạc lối về
Mây cũng chừng ủ rũ
Đắng chiều đông Tà Mung
Khèn ai vang ngày hội
Xé lòng anh người ơi
Em làm dâu bản mới
Trắng trời hoa chơi vơi…
Phạm Đào