Có những ngày mộng ước thật cao xa
Muốn được như hoa bồ công anh
Thả mình vào chốn cao nguyên lộng gió
Mặc cho gió cuốn đi…
Chu du khắp cõi tình.
Có những ngày chỉ ước là chính mình
Bay lang thang như cánh diều năm ấy
Ngồi trên lưng trâu nghe tháng ngày bay nhảy
Mặc cho cuộc đời…
Cứ thế chẳng bon chen.
Có những ngày chỉ ước được bên em
Bứt từng cánh hoa để biết yêu hay ghét
Để đông về không còn nghe hơi rét
Mặc giá buốt cuộc đời…
Băng giá trái tim yêu.
Có những khi không ước lấy một điều
Bởi mộng ước mãi chỉ là mộng ước
Gần quá đấy nhưng sao không với được
Bởi vốn dĩ cuộc đời…
Đâu có giống như mơ.
Phạm Văn Nghĩa